“Ô ô ô ──”
“Ô ô ô ──”
Thật sự là bực mình quá! Rốt cuộc là ai đang khóc, muốn yên tĩnh cũng không được?
Trên cành cây, một bé trai mười tuổi đang nằm, vẻ mặt không kiên nhẫn chửi nhỏ một tiếng.
Triệu Tinh Nhung rốt cục ngồi trên máy bay bay đi Canada.
Cho tới bây giờ nàng còn không dám tin tưởng,anh trai từ nhỏ cùng mình sống nương tựa lẫn nhau,cùng với chị dâu mới vừa kết hôn không đến ba năm,thế nhưng bởi vì một vụ tai nạn xe cộ mà song song qua đời.
Bạch Phỉ Phỉ chết rồi!
Nhìn theo góc độ chủ quan, cô chết đi như một anh hùng. Nhìn theo góc độ khách quan, cô chết đi thật là oan uổng.
Kinh thành có vị Thất vương gia,kiêu ngạo,ương ngạnh,lại âm hiểm.
Nghe đồn hắn phi thường đáng sợ,tính cách ngoan lệ,làm việc tàn nhẫn,thủ đoạn độc ác.
Dân chúng sợ hắn,quan viên sợ hắn,liền ngay cả Kim Loan điện,có Hoàng đế-nắm quyền sinh sát cả thiên hạ,cũng sợ hắn!
Khách sạn quốc tế Richard, lầu 28, tiếng dương cầm nhẹ nhàng du dương trong không khí.
Một cô gái mặc đồ công sở màu trắng ngồi trên ghế sô pha, gương mặt trắng nõn vì uống cham-panh mà trở nên hồng hồng, mày liễu mắt hạnh, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi khẽ cong lên.
Ngày mười ba lại vừa vặn vào thứ sáu, vận khí quả nhiên kém tới cực điểm.
Hoa Lộ Dư sống suốt 24 năm, cho tới bây giờ chưa bao giờ kém như lúc này.
Đêm qua thức đến 1 giờ rưỡi, thật vất vả từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại mới phát hiện cái đồng hồ luôn kêu không ngừng bị hư.
Bên trong là không khí hết sức quỷ dị, một người đàn ông trẻ tuổi phẫn nộ trừng mắt nhìn cô gái tóc ngắn đối diện:
- Gặp quỷ đi! Đề nghị của cô tôi không chấp nhận. Hắn cắn răng quát.
“Chúng ta chia tay đi!”
Trong phòng khách xa hoa, người đàn ông cao ngạo nhìn người con gái đang ngồi ở sofa, gương mặt lạnh giá như băng nhưng lại vô cùng anh tuấn xen lẫn sự kiên định.
Giữa trưa hè, mặt trời diễm lệ chiếu xuống, khiến thành thị phồn hoa trở thành một vùng nóng rực như lửa.
Mọi người ngày ngày phải kiếm sống dưới ánh dương, không thể không chịu được thời tiết khô nóng, vẫn bôn ba trên đường nhựa tựa hồ sắp nóng chảy.