Mùa hoàng mai ở Hải Thành, mưa luôn như một kiểu tra tấn: vừa oi bức vừa ẩm ướt, khiến người ta ngột ngạt đến mức không thở nổi. Sau một ngày bị đè nén, mưa trút xuống như trút giận, nhưng chỉ mang lại chút thư giãn ngắn ngủi, rồi lại càng khiến không khí thêm ngột ngạt.  
Gió lớn kèm theo tiếng vó ngựa, cát vàng bay đầy trời, vang vọng cả khu rừng xuyên suốt cả con đường, Diệp Phiêu Diêu không nhớ bản thân đã kiên trì bao lâu. Tiếng vó ngựa sau lưng cũng  vang lên không ngừng, nàng chỉ có thể kiên trì giơ roi, nói chính xác là chạy thoát thân.