Giọng hát lười biếng từ tính, như đang nói chuyện bình thường, nhẹ nhàng phát ra bên tai. Lúc đầu đã hơi say rượu, giờ đây trong lòng Khương Nhạn Bắc hơi động, sau khoảnh khắc ngắn ngủi ngây ngốc đó, một cảm giác quen thuộc chậm rãi nổi lên.
Tạ Vũ nhảy xuống giường, đi chân trần đến trước cửa sổ, kéo rèm roạt một tiếng.
Tia sáng chói mắt đột nhiên rọi vào, cô giơ tay lên che mắt theo bản năng.
Diệp Mân nhìn xuống góc phải màn hình di động, năm giờ rưỡi, tiệc sinh nhật của người đẹp Triệu cùng phòng được tổ chức lúc bảy giờ, bây giờ vẫn còn sớm, còn dư thời gian bắt xe qua đó.
Cô trả lời Tiêu Vũ: Vừa xuống tới, đến với nhóc đáng thương cậu ngay đây.
Cô mặc bộ đồng phục trung học, một mình chạy băng băng dưới bầu trời quang đãng. Không biết đã chạy được bao xa, bỗng có tiếng sấm nổ đùng, trời đất mù mịt, mây đen kìn kịt kéo tới như thủy triều, thoáng chốc đã che kín khoảng không trên đầu cô.