CHƯƠNG 1 Phượng Minh đã chết. Cả cậu ta cũng không nghĩ sinh mệnh của mình lại ngắn ngủi đến thế. Mười chín tuổi, cuộc đời chỉ mới bắt đầu, lẽ ra không nên bị kết thúc.
Nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, dù gặp bất cứ chuyện xui xẻo gì cũng vẫn có thể cười hi hi ha ha. Khuôn mặt hoàn hảo khiến các cô gái không thể không hét lên kích động. Một anh chàng đẹp trai đến mức không ai có thể nổi giận với hắn.
Bốn bề không gian tĩnh lặng, ngọn đèn óng ánh màu mực nước, hoạ nên bóng hình đẹp đẽ như tranh. Sự tĩnh lặng của màn đêm tạo cảm giác mơ hồ, đầy mộng mị. Thế nhưng… làn da ngăm mị hoặc này, là do ánh đèn tạo ra sao? Đồng Ngôn thầm nghĩ.
Đây là bộ truyện đầu tay của mình, là bước chân bắt đầu dẫn mình tới nghiệp edit. Mong mọi người ủng hộ nhiều nhiều nha
Thiếu Hoa đứng ở trước tiệm bánh mì thật lâu. Mùi bánh tiến vào chóp mũi, với Thiếu Hoa mà nói mỗi ngày đều thấy qua, thực quá mức ngọt nị. Bụng đói muốn điên, sáng nay A Long cùng phòng đi làm trước để lại cho hắn một chén bánh chẻo, toàn bộ bị hắn đánh chén sạch sẽ.
Đông Phương thân hình nhẹ nhàng mà tiến vào tòa thành cổ xưa hùng vĩ. Một tòa thành có giá trị xa xỉ đứng sừng sững trên vách núi của bờ biển. Từ bên ngoài hoàn toàn không biết chuyện gì sẽ xảy đến bên trong tòa thành đó.
Tôi đang chờ đợi —- đợi một cơ hội để thay đổi Như vậy chân thành chờ đợi, chính tôi cũng phải hoài nghi, có hay không trong tôi máu còn chảy, mà sao sắc mặt u ám đến vậy. “Sắp sang năm mới rồi.” Mẹ ngồi cạnh bàn nói với tôi “Con muốn biếu bác quà gì?”
Hồng Kông, thành phố được mệnh danh là “hòn ngọc phương Đông” đang rộng mở chào đón tôi. Tôi vừa bước chân vào biệt thự của Vinh gia, đã thấy cha con nhà Vinh đứng chờ sẵn ở cửa. “Đi đường vất vả rồi, Sinh Sinh.” Chủ nhân Vinh gia – Vinh Bỉnh đi tới.