Ánh mặt trời chói chang chiếu rọi từ ngoài cửa sổ vào, ta xoay người ngáp một cái thật to, rồi cuộn tròn người lại tiếp tục say ngủ.
Ngủ, là việc mà ta yêu thích nhất.
"Nô tài"
Từ nhỏ ta đã nghe qua cái từ này.
Lần gần đây nhất xảy ra chuyện, gia gia cũng quất quải trượng xuống đất, quát: "Tiểu nô tài! Ngươi lại làm loạn?" Quát xong liền đánh.
Quải trượng to như vậy mà đánh trúng người lại chẳng thấy đau gì cả.
Editor:
Hà Hoa Khứ
Nội Trừng Viện, nơi dụng hình tra tấn mà mỗi người trong hoàng thất nghe đến đều phải biến sắc.
Sáu tháng trước vẫn còn là thái tử Vịnh Kỳ tôn quý, hôm nay lại lưu lạc đến đây.
Hắn vừa sinh ra, mẫu thân đã qua đời, chỉ có Lệ phi yêu thương, bảo vệ, ôm ấp. Đối với đứa trẻ ba tuổi, lớn lên trong gia đình đế vương, phụ hoàng chỉ nhìn hắn như người kế thừa, thì sự ấm áp của Lệ phi chính là báu vật của Lạc Cách thái tử hắn.
Bóng đêm như giao1.
Trên chiếc giường lớn xa hoa đang diễn ra một tình huống nóng bỏng, mỗi đêm đúng hạn trình diễn.
Lần này chỉ là hơi kịch liệt một chút.
“Mạc Vấn Chi ngươi…ngươi đây là tập cảnh!”
Anh em sinh đôi mười tám tuổi, im lặng ngồi trong biệt thự học sinh xa hoa yên tĩnh, đã giằng co hồi lâu.
“Đơn xin thi của cậu đã được thông qua?” Lăng Khiêm đánh vỡ trầm mặc.
Bạch Tuyết Lam kể một ít về dự định về quê, Tuyên Hoài Phong lập tức gật đầu. Ngày hôm sau thức dậy, nhớ đến những lời hôm trước Bạch tổng lý nói ở tiệc rượu, cân nhắc một chút, Sơn Đông là đất Bạch Tuyết Lam sinh ra, chắc chắn trong chuyến đi lần này sẽ có ý đi gặp trưởng bối.