Tôi trốn dưới quầy thu ngân, run lẩy bẩy. Ba ngày rồi! Mỗi khi màn đêm buông xuống, tôi và quán ăn nhỏ này lại bị kéo vào một thế giới kinh hoàng. Bên ngoài không chỉ lạnh thấu xương, nhiệt độ xuống tới âm bảy, tám chục độ, thở ra cũng có thể đóng băng.
1 Bá mẫu trang nghiêm ngồi trên ghế gỗ chạm khắc. Trước mặt bà là ba vị thứ nữ của đại bá, cùng với ta, đích nữ duy nhất của nhị phòng.   "Đại tỷ của các con không may mắc bệnh, ngày mai ta sẽ vào cung thăm nom. Bốn đứa các con, ai muốn cùng ta vào cung?"  
"Chị ơi, chị đi đâu vậy?" Cậu bé ngồi ở hàng ghế trước đột nhiên quay lại hỏi tôi, khiến tôi giật b.ắ.n mình. Thằng bé trông cực kỳ giống cháu trai của Triệu Hữu Hải. Ngày 20 tháng 7 kiếp trước...
1 Trước khi chết, Tạ Văn Đoan đến gặp mặt ta lần cuối. Hắn mặc long bào, tay cầm huyết thư, lạnh lùng nhìn ta trúng độc, đau đớn quằn quại.   
Tiếng "ting" của thang máy làm tôi tỉnh dậy. Tôi ngạc nhiên nhìn những người đi ra đi vào thang máy, rõ ràng 1 giây trước tôi còn bị xác sống cắn, sao giờ khắc này tôi lại đứng trong thang máy, hoàn toàn không bị thương, như thể tôi đã quay lại thời điểm trước khi tận thế xảy ra.
Có những ngày ba uống say, ông lại kể chuyện năm xưa đã nhặt được tôi. "Con là đứa nhỏ trôi từ thượng nguồn xuống. Lúc ấy khóc được vài tiếng thì im bặt.” “Nước lạnh dìm con đến ngạt thở, khóc chẳng ra hơi nữa. Giữa tháng chạp lạnh căm, ba phải nhảy xuống sông cứu con.”
1. Ngày đó, chồng chưa cưới và ả tiểu tam chắc mẩm tôi đã hết cứu. Nói đúng hơn, khi anh ta ôm xác tôi vào bệnh viện thì cũng đã ngầm chuẩn bị lo hậu sự cho tôi.
Bảy năm trước, con gái nuôi của cha mẹ tôi, em gái thứ hai của tôi, Mạnh Nhược Thi, đã gây tai n*n khi lái xe trong tình trạng say rượu rồi bỏ trốn.  
Cố Bạc Xuyên giấu tôi, lén lút đi đăng ký kết hôn với ánh trăng sáng của mình. Sau khi biết chuyện, tôi đã cãi nhau một trận trời long đất lở với ông ta rồi một mình dọn ra ngoài sống. Cố Bạc Xuyên nhìn bộ dạng như mụ đàn bà đanh đá của tôi, mệt mỏi rã rời xoa trán.