Kiếp trước, vợ chồng tôi và con gái đã chec trong một đám cháy do trò đùa ác ý của đứa trẻ nhà hàng xóm.
Sau khi sự việc xảy ra, vợ chồng họ dẫn theo con trai trốn ra nước ngoài ngay trong đêm.
Thân là Thái tử phi, bạch nguyệt quang của ta lại là Đại lý tự khanh.
Thế nhưng Thái tử Thẩm Thác cứ khăng khăng muốn báo cho ta biết tin Hoàng thượng ban hôn cho hắn và Ngũ công chúa, còn nôn nóng dẫn ta đến tham dự hôn lễ của họ.
“Mẹ, chú Đoàn, hồ sơ du học của con đã được chấp nhận rồi, con định sẽ ra nước ngoài học.”
Trong căn phòng khách yên tĩnh, giọng nói của Hướng Vân Lộc nhẹ nhàng và trầm lắng, tựa như một giọt nước rơi xuống hồ.
1.
Nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, tôi ngồi trước bàn làm việc, hút ba điếu thuốc.
Trợ lý dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc Kiều, ngài có muốn đến xem không?”
“Không đi, tôi chẳng có người anh nào cả.”
01
Trước khi gặp Bùi Lang, ta từng là cô nương danh giá bậc nhất Biện Kinh.
Không ai ngờ rằng, ta lại có thể bỏ trốn cùng một nam nhân.
Con gái đến viện dưỡng lão thăm tôi.
Tôi bị són tiểu ra giường, hộ lý bắt tôi đứng trần truồng một bên, vừa mắng nhiếc vừa thay ga trải giường.
Cả đời tôi luôn mạnh mẽ, vậy mà giờ đây sống chẳng còn chút tôn nghiêm nào.
1.
Mặt trời đã lên ba sào, ta mới lười biếng bò dậy khỏi giường.
Đêm qua, Lục Nghiên Chi bám lấy ta suốt cả đêm, giờ đây eo lưng ta vẫn còn đau nhức.
Ơ, Lục Nghiên Chi đâu?
Hắn đang nằm ngủ ngay bên cạnh ta.
Tháng 1 năm 1976, trước cổng trạm y tế Xuân Hoa.
Trước bức tường trắng với dòng khẩu hiệu đỏ rực "Tất cả vì sức khỏe nhân dân", Trì Miểu cúi đầu nhìn tờ giấy khám trong tay, thất thần hồi lâu.
Kết hôn sáu năm, cuối cùng cô cũng mang thai, hơn nữa đã được ba tháng.
Ta ở biệt trang mười năm, đã sớm chẳng thể nhớ rõ mặt mũi cha mẹ ra sao.
Nhũ nương thường bảo ta là đích thứ nữ của nhà họ Vương, vốn dĩ phải sống trong cảnh lụa là gấm vóc, tất cả cũng chỉ tại cái tên thầy bói c.h.ế.t tiệt kia.