1.
Nghe giọng Phó Lăng, tôi sững người.
Vô thức liếc màn hình điện thoại, đúng là số của Phó Lăng, phần ghi chú là “Chồng yêu”.
"Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Giọng vốn điềm tĩnh của anh giờ mang theo vẻ lo lắng hiếm thấy.
Bà cô của nàng là hoàng hậu, cô mẫu cũng là hoàng hậu.
Bởi vậy, đến lượt nàng, phụ thân nàng một mực cho rằng… Nàng cũng nên trở thành hoàng hậu.
Thế nhưng, nàng và tân đế Tạ Trầm vốn đã chẳng ưa gì nhau từ thuở nhỏ.
Hôm nay là buổi giải bài tập lớn do trợ giảng phụ trách, môn học có hơn 200 sinh viên, tất cả đều vào lớp đúng giờ.
Tuy ai cũng tham gia nhưng không mấy người thực sự tập trung nghe giảng; tôi và bạn cùng phòng cũng vừa nghe vừa tám chuyện lặt vặt.
Khuyết Danh, Truyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh
01
Trên vách đá Thanh Phong.
Khi nhận ra mình trọng sinh, tảng đá dưới chân ta đã sớm rời ra.
Khoảnh khắc rơi xuống vực, Lâm Khoát Chi nhào đến định kéo ta lại, nhưng ta đã thẳng chân đá hắn văng ra xa.
01
Ngày ta tường tận thân thế của mình, cũng là lúc ông trời ưu ái ban cho ta một lần nữa cơ hội được trùng sinh.
Ta chính là đại tiểu thư của Cảnh Dương Hầu phủ.
Chuyện này, Lâm bà bà đã kể cho ta nghe trước lúc người trút hơi thở cuối cùng.
Để xoay chuyển số phận bi kịch của người chồng phản diện, trước khi anh ta tự mình rước họa vào thân, tôi đã chủ động tìm đến. Câu nói đầu tiên tôi thốt ra, một câu nói đủ sức làm chấn động mọi giác quan của anh, là: "Tôi có thai rồi, con là của anh."
Ta dùng b//úa làm biểu ca có ý đồ khinh bạc mình bị thương, thẩm nương giận dữ bán ta cho Vương mama đầu thôn.
Ta đẫm lệ nói với Vương mama: "Xin mama đừng bán con vào chốn phong trần, có bát cơm ăn là được, làm trâu ngựa con cũng cam tâm."
Mùng bốn tháng Chạp, phủ Trấn Viễn Hầu.
Vân Kiểu quỳ xuống trước mặt tân Thế tử phi Tề Uyển Hề.
Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Thế tử phi, nô tỳ muốn tự chuộc thân, từ nay vĩnh viễn rời khỏi Hầu phủ, mong người thành toàn.”
Tôi bắt đầu nhận thấy sự bất thường ở mẹ mình là sau khi nghi thức tang lễ của bà ngoại được hoàn tất.
So với hình ảnh dì út gục ngã dưới đất khóc lóc đến xé lòng hay dáng vẻ bác cả trầm ngâm đốt thuốc không ngừng.
Mẹ tôi lại tỏ ra có phần lãnh đạm và thờ ơ đến lạ.