Hai ta nhìn nhau mỉm cười. Ta không ngần ngại lấy đi tờ hôn thư của Tĩnh Vương, không tuân theo sự sắp xếp của mẫu thân mình:

 

“Con muốn gả cho Tĩnh Vương.”

 

Ta, Lý Trường An. Trưởng công chúa quyền cao chức trọng, chế..t không toàn thây, nhưng lại là cái chế/t thích đáng.

 

"Ê, nhìn kìa, chưa chếc hẳn đâu! Vẫn còn hơi thở."  

 

"Mau vứt nó về lại lao phòng đi, chếc ở đây thì không ổn đâu, ngục trưởng mà biết thì c.h.ặ.t đ.ầ.u cả lũ mất."  

 

Chúng lôi kéo ta một trận rồi ném xuống đất, bụi bặm, cỏ rác bay đầy mũi.  

 

Tôi tự nhủ: "Làm xong vụ này, mình sẽ rửa tay gác kiếm."

Trước khi ra khỏi cửa, tôi nhận được tin nhắn WeChat từ người bạn thân duy nhất của mình – Đinh Mộc.

Lúc này Lý Phỉ mới phát hiện mình đang ngủ ở trên giường gạch trong một gian phòng xa lạ.

Nơi này mình chưa bao giờ tới, nơi này là chỗ nào?

Lý Phỉ cố gắng hồi tưởng chuyện phát sinh ngày hôm qua.

Nào ngờ, hắn lại chặn ta vào góc tường, mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn hỏi:  

 

"Nàng thực sự… chưa từng có chút tình ý nào với ta sao?"

 

01

 

Từ xưa tới nay sự tranh chấp loài người chưa bao giờ ngưng nghỉ, mặc dù máu loài người hầu hết đều rơi đổ nơi thành thị đông đúc, song cũng có lúc rơi đổ nơi hoang sơn tuyệt cốc, nơi thắng cảnh thiên địa.