“Trần Trữ Ý, tất cả là vì anh nợ tôi!” Người kia đứng ngược sáng, Trần Trữ Ý không nhìn rõ mặt đối phương. Nhưng anh khá quen thuộc với khung cảnh này, anh thuần thục bò dậy, sau đó chạy đến bên cửa sổ rồi nhảy xuống.