Trên dòng Bà Tử, sóng nước cuồn cuộn, có một chiếc thuyền nan xuôi dòng. Trên chiếc thuyền là một cậu thiếu niên anh tuấn. Đôi mắt của thiếu niên chăm chỉ nhìn vào be thuyền. Mặt nước rung rinh lay động, thiếu niên kéo ngay tấm lưới ở dưới sông lên, nước sủi bọt ùng ục...
Gió hắt hiu, mưa lác đác, mây âm u, bầu trời ảm đạm vô cùng.
Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu, đối với người nặng trĩu tâm sự thì sầu của cảnh càng lộ liễu, càng thấm thía đến thắt ruột, thắt gan.
Chàng mới mười bảy, mười tám tuổi mà tự nhận mình đã lớn có lẽ hơi quá lời, nhưng nhìn nét mặt thanh thản của chàng không ai dám nghĩ chàng khoa đại, nhất là đang đứng trước mặt sư phụ của chàng.
Cái nắng rực lửa của vùng sa mạc hoang vu đã làm cho cây cỏ héo hắt phải buông tiếng thở dài não nuột sau một ngày vất vả tranh giành sự sống qua những những làn gió dìu dặt từ Ngọc Môn quan (quan ải ranh giới tỉnh Cam Tiêu thông sang Tây Vực) thổi đến.