Trình Kiến ôm vali virus nguyên thủy, hoảng hốt nhìn chằm chằm sàn nhà thở dốc. Không gian tĩnh lặng chết chóc, nhưng chính vì quá yên ắng nên cô có thể nghe được rất rõ bên ngoài có thứ chậm chạp cứng nhắc nào đó đang qua lại không biết mệt mỏi.