Đầu óc mê man, giống như trên người có ngàn cân nặng đè xuống, chỉ thở thôi cũng thấy khó khăn. Lý Phỉ muốn lấy tay đẩy vật đè nặng trên người mình ra, nhưng làm như thế nào cũng không đẩy được. “Đứng lên, nhanh chút, không được lười biếng!” Giọng nói rất ngang ngược.
Giữa khoảng không bao la rộng lớn trên Thiên giới, có một nơi hầu như không ai đặt chân đến. Nơi đó được tạo ra bởi ý niệm của người sở hữu nên có thể thay đổi cảnh sắc rất dễ dàng, nhưng đã hơn ba vạn năm nay, khung cảnh chưa từng biến chuyển.
Tô Du ra lệnh nhốt tôi ở trong phủ Thái tử. Tôi nhìn lướt qua Tiểu Bao đến truyền tin, sau đó ngoảnh lại gọi Hương nhi: “Hương nhi, em tìm cho ta một bộ quần áo nam rồi chuẩn bị ra ngoài phủ.”