“Mạn đà la, ôi đóa mạn đà la màu đen;
Hoa hồng mắng nó cản khuất ánh sáng;
Bách hợp khóc nó làm vấy bẩn mùi hương;
Đám rêu lùn kinh hoàng hoảng sợ, bò đầy kẻ đá, bò đầy tường…”
“Mạn đà la, ôi đóa mạn đà la màu đen;
Hoa hồng mắng nó cản khuất ánh sáng;
Bách hợp khóc nó làm vấy bẩn mùi hương;
Đám rêu lùn kinh hoàng hoảng sợ, bò đầy kẻ đá, bò đầy tường…”
Người còn lại mới mười bốn mười lăm tuổi, vóc dáng cao gầy, ngoại hình tuấn tú, tay cầm đoản kiếm, chỉ tùy tiện đứng đã có dáng dấp của một công tử hào hoa.
Các đệ tử vây lại càng lúc càng đông, rối rít châu đầu ghé tai.