MỞ ĐẦU Sau khi chuông tan tầm vang lên, Lâm Vũ Phi và Lí Bội đều nhận được điện thoại của Trương Nhân Tịnh, hẹn các cô cùng đi uống một chén. “Tại sao? Cậu lại thất tình à?” Đây là phản ứng đầu tiên của Lâm Vũ Phi.
Đếm ngược thời gian tan tầm 5 phút. 5 phút nữa, 5 phút nữa là có thể tan tầm, cũng có nghĩa là đến cuối tuần rồi nha! Năm, bốn, ba, hai, một – tiếng chuông báo hiệu tan tầm vang lên! “Tan tầm rồi, A Lung, buổi tối có muốn đi uống một chén không?”
– Đồ Thánh, cậu đang ở trong bệnh viện à – Làm gì? Cậu bị thương cần tôi phẫu thuật à? – Bị thương không phải là tớ mà là Bạch Lăng – Cậu nói gì? Ai? Đồ Thánh giật mình ngồi nhỏm dậy. Hắm vừa mới phẫu thuật xong đang nằm nghỉ trong phòng.
Trạm Na thở hồn hển ngồi cúi người xuống, trốn sau chiếc xe ven đường, đôi mắt cẩn thận quan sát bốn phương, tai nghe tám hướng, chỉ sợ kẻ đang truy đuổi cô bắt được. Tim đập như nổi trống, dường như muốn từ trong ngực nhảy ra.
Mở đầu. Thời đại thay đổi, ước mơ mọi người theo đuổi vẫn vĩnh viễn không , không quan tâm là nam nữ già trẻ, giàu nghèo thế nào, thậm chí những cô nhi từ nhỏ đã bị ném vào trong cô nhi viện, cũng có ước mơ của riêng mình.
Gió thổi nhè nhẹ, Khấu Đạt vẻ mặt thú vị nhìn tiết mục đang trình diễn ở trước mắt. “Anh dám nói lại lần nữa rằng anh không có?” Nữ phục vụ của tiệm cà phê nổi giận đùng đùng nắm áo người nam nhân kia, lớn tiếng gào rít.
Trong phòng làm việc nho nhỏ, trên bàn bày đầy cốc chịu nhiêt, bình, ống nhỏ giọt (cái ống nhựa dùng để đếm giọt trong thực hành hóa ấy), một lọ thủy tinh để một bên, trong không khí phiêu tán một mùi hương nhàn nhạt, khiến cho người ta ngửi vào cảm thấy đầu óc sảng khoái.
“ Nam Tuệ, ở đây!” Nghe thấy tiếng gọi của người bạn từ thời đại học, Nam Tuệ đi vào một quán cà phê ở phía Nam, đi đến chỗ bàn ăn, quay đầu lại, ngay lập tức nhìn thấy một cô gái đang mỉm cười, vẫy cô đến, cô nhanh chóng di chuyển về hướng cửa sổ, nơi cô gái đó đang ngồi.
“Á!”. Dịch Tử Xá đột nhiên bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, hai mắt trố to, trên vầng trán rộng mướt một tầng mồ hôi lạnh, trái tim trong lồng ngực vẫn còn sợ hãi kinh hoàng sau khi mơ thấy ác mộng. Trời ạ, thiếu chút nữa anh bị hù chết!