Soái ca, ta hảo phiền não, không nghĩ tới mới chỉ nửa năm, ba người bạn của ta đều có bạn trai, có hẳn một người đã bước vào lễ đường, thậm chí ngay cả nữ nam nhân, người khẳng định sẽ cùng ta độc thân cho đến già, cũng sẽ kết hôn…
Phần Dẫn
“ Tần Chấn?”
“Là tôi.
Anh là?”
“ Viên Diệp.”
“ Viên Diệp?”
Tần Chấn tạm dừng năm giây, “ Cậu là Viên Diệp?!”
“ Phải, đã lâu không thấy.”
Viên Diệp cười nói.
“Thật là đã lâu không thấy.”
Đó là một cô nhóc thật đáng yêu, trông giống cô như đúc, cũng có đôi mắt trắng đen phân minh, cũng dáng người mảnh khảnh, ngũ quan tao nhã khiến ai nhìn cũng thích.
Nhâm gia, Quý gia, Trạm gia, Dịch gia là những gia đình có cảm tình với
nhau từ rất lâu, cho nên bốn cậu công tử của các nhà từ lúc bắt đầu có
trí nhớ liền gắn chặt với nhau, luôn gần kề như hình với bóng.
Tiệm cho thuê tiếu thuyết của nhà nàng đã có từ khi nàng còn nhỏ.
“Ba!”
Một tiếng bạt tai đột ngột vang lên trong tiếng nhạc, bốn phía xung quanh mọi người xì xầm, tất cả ánh mắt đều tập trung vào một nhóm người một nam hai nữ.
Dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên trán, Du An An đứng lên, hoàn tất bằng việc dùng chai xịt phòng mùi hoa oải hương để làm sạch không khí trong phòng.
Ngắt điện thoại, An Danh Lị muốn khóc mà không khóc được, chỉ cảm thấy buồn cười, cùng với mệt mỏi.
:
Ánh sáng mặt trời len lỏi vào trong nhà, chiếu rọi lên gương mặt đang say ngủ trên giường.
“Linh…”