01
"Thanh Đài, con đã định thân với ai? Định khi nào? Vì sao ta và phụ thân con không hề hay biết?"
Đại phu nhân nheo mắt nghi ngờ.
Cuối những năm 70, đợt thanh niên trí thức cuối cùng phải về nông thôn, mà trong nhà chỉ có thể giữ lại một người.
Mẹ nói: “Em con từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, lại còn xinh xắn hơn, để nó sống ở thành phố sẽ an toàn hơn.”
Khi bản thiết kế tôi gửi đi dự thi lại xuất hiện dưới dạng tranh vẽ được Khương Nhược Dao đăng lên mạng xã hội từ hôm trước, tôi bỗng thấy mệt mỏi rã rời.
Tai nạn máy bay
Máy bay gặp sự cố.
Vị hôn phu của tôi – cơ trưởng chuyến bay – đưa thiết bị cứu sinh duy nhất cho người con gái anh ta yêu thương nhất.
Tôi không khóc, cũng không làm loạn, chỉ thản nhiên chấp nhận.
Tôi là thiên kim giả được nhà họ Lâm nhận nuôi.
Trong lúc tôi ra sức lấy lòng vị hôn phu bệnh kiều, thì thiên kim thật đã trở về.
Tôi không gây rối, hai tay dâng hết mọi thứ lên, rồi lập tức cút xéo.
Tốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu.
Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu.
Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc.
Kiếp trước, vào những năm 80, khi đến tuổi lập gia đình, chị gái lấy gã đồ tể thô kệch, tôi lấy tên du côn trong làng.
Sau này gã du côn phất lên, mua mấy tòa nhà trong thành phố, tiền kiếm được mặc tôi tiêu xài phung phí.
Ta là Hầu phu nhân mà Hứa Thanh Xuyên cưới hỏi đàng hoàng, nhưng khi hắn nắm quyền thế trong tay, lại ban cho ta một chén rượu độc.
Hắn thẳng thừng nói ta chỉ là nữ nhi thương hộ, xuất thân thấp kém, không xứng làm chính thất của Hầu phủ.
Nội tổ phụ ta từng cứu mạng Trung Dũng hầu.
Lão hầu gia để ta tự chọn một trong hai tôn tử của ông.
Đời trước, ta chọn Lục Trường Uyên.
Đêm tân hôn, hắn cùng người trong lòng bỏ trốn.