1.
Đoàn du lịch gồm có sáu người, không ai ngờ rằng sẽ bị mắc kẹt trên núi.
Chu Ngạn cởi áo khoác mặc cho tôi, nhưng vẫn nhìn quanh.
Lâm Vi vẫn chưa về.
Chu Ngạn xoa đầu tôi: "Em đói không? Anh ra ngoài xem có gì ăn không nhé."
"Em không đói."
Truyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không, Zhihu
1
Làm việc thiện tích đức suốt hai mươi năm, tôi xuyên vào một quyển truyện pỏn hot hòn họt, tôi thật sự cảm ơn quá.
Nhưng rất may, tôi có thuật độc tâm, nên đã phát huy EQ giao tiếp xã hội đến mức tối đa.
Ta là Nicholas Đoàn Đoàn.
Ta là một con rồng vô cùng hung dữ và dũng mãnh.
Chỉ là ta là một con rồng dáng người có chút bé nhỏ, lại còn tròn xoe xoe, thế nên tên cúng cơm của ta là Bé Mỡ Mập.
Bố tôi vô tình đâm vào đuôi một chiếc Rolls Royce.
Đối mặt với tổng tài lạnh lùng, bố tôi thấp thỏm hỏi:
“Có thể bồi thường từng kỳ không? Chia làm ba đời.”
Nói xong đẩy tôi về phía trước:
“Đây là đời thứ hai của tôi.”
1.
Sau khi bị mất trí nhớ, ảnh đế gọi điện thoại cho tôi.
"Em... em là vợ anh đúng không?"
"Anh bị t a i n ạ n xe, trong điện thoại chỉ lưu số của em, tên ghi chú là bà xã."
Tôi lập tức chạy ra khỏi phòng họp mặc kệ ánh mắt của mọi người.
1.
Thiếu phu nhân lại chạy rồi.
Lúc này, vị nam chủ với đôi mắt đen như Hắc Diệu Thạch (Đá Obsidian) cùng khuôn mặt như được điêu khắc, đang đứng đối diện tôi.
Anh ta dùng giọng điệu ra lệnh nói với tôi: “Đi đi, tìm cô ấy bắt về đây.”
Kiếp trước, một tháng trước khi tôi và bạn trai đính hôn, thanh mai của anh chặn chúng tôi trước cửa nhà.
Cô ta khóc lóc, kể lể nhiều năm như vậy, cô ta vẫn luôn thích anh, hi vọng anh có thể cho cô ta một cơ hội.
1.
Lê Ứng đang ở dưới nhà tôi thật sao?
Tôi nhìn xuống qua khung cửa sổ.
Dưới ánh trăng, xung quanh tràn ngập sự dịu dàng.
Tôi không nhìn thấy gì cả.
Ở độ cao của tầng 26, mọi thứ ở dưới đều nhỏ bé như con kiến.
1.
Chắc chỉ có người nào thích tự ngược mới muốn làm hoàng đế.
Dậy thì sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn cả chó.
Phải phê hết tấu chương, lên triều sớm.
Làm việc quần quật quanh năm không nghỉ cũng chỉ có từng ấy bạc.
Công việc khổ sở như vậy, ai thèm làm chứ!