Ảnh tôi và cha của ảnh đế cùng nhau bước ta khỏi khu biệt thự đã bị các phóng viên săn tin chụp lại, sự việc này đã lên hot search vào ngày hôm đó.
0. Sau khi xuyên sách, tôi tự nhiên có được một phu quân, khuôn mặt đẹp trai, não lại có vấn đề. Càng tốt, mỗi ngày tôi đều tẩy não cho chàng ấy. Tôi và A Thọ ngồi đối diện nhau, trên bàn bày hai món mặn một món canh.
1. “Ta biết nàng vốn không muốn gả vào Tấn vương phủ, nhưng tạm thời phải để nàng chịu uất ức rồi, cùng ta đóng giả làm một cặp phu thê ân ái trước mặt người ngoài, lâu nhất là ba năm nữa, ta sẽ dùng một phong hưu thư để trả lại tự do cho nàng.”
1 Tôi choáng váng nhìn một màn quen thuộc trước mắt. Ông nội Lương Tầm ngồi ở chính giữa chậm rãi mở miệng. “Cân nhắc đến việc hai đứa sắp tốt nghiệp đại học." “Hiện tại cũng nên ấn định ngày đính hôn.” Lúc này tôi mới ý thức được, tôi sống lại rồi.
1. “Giang Mặc đừng hôn, chốc nữa Thẩm Lam Châu sẽ phát hiện đó.” “Cô ta phát hiện không phải sẽ càng thú vị hay sao?”
1. Gia đình phá sản. Tuy nói tàu nát còn 3000 chiếc đinh*. ( dù tàu nát còn có ba nghìn chiếc đinh, là ẩn dụ cho dù gia đình hay người sa sút nhưng họ vẫn còn chút tài sản hoặc ảnh hưởng.
1 Ngày Bạch Nhược Vũ trở về, Lạc Bạch dẫn tôi đi ăn tối với bạn bè của anh ta tại một nhà hàng ở ngoại thành.
1. Ta là một nhỏ ngốc, nhưng bản thân ta lại không nghĩ vậy. Ta cảm thấy mình rất bình thường.  Chẳng qua phụ hoàng và mẫu hậu cứ nói ta ngốc. Thôi thì ta đành làm nhỏ ngốc vậy. Nhưng người ngốc có phúc của người ngốc.
1. Câu chuyện của tôi và Tống Dập bắt đầu từ rất sớm. Thời cấp ba cậu ấy ngồi sau tôi, mỗi ngày đều không chịu học, nếu không ngủ thì là gây chuyện với tôi. “Học bá ơi, cậu cao quá, che bảng đen của tôi mất rồi.” Giọng nói uể oải của Tống Dập vang lên phía sau lưng.