PHẦN MỘT.
1.
Có lẽ Diêm vương gia gia thấy ta ch ết thảm quá, oan khuất quá nặng nề nên dù ta đã chế. t được một năm mà vẫn không sai ai đến đưa ta đi.
Trong một năm vừa qua, cha ta đã bỏ mẹ ta với lý do không có con trai, phạm vào thất xuất (*)
PHẦN 01/04
* Chú ý: vì nữ chính xuyên từ thời hiện đại về cổ đại nên trong nội tâm của nữ chính mình sẽ để xưng hô là "tôi". Khi nói chuyện ra bên ngoài với người ở thời cổ đại thì sẽ để xưng hô là "ta" nhé.
__________________________________
1
1.
Tôi xuyên sách rồi, trong lúc tôi còn chưa kịp định thần lại thì một cậu bé với dáng vẻ vô cùng đáng thương đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Đứa trẻ cúi đầu, hai tay buông thõng, cả người khẽ run lên nói:
"Chị ơi, em xin lỗi, em sai rồi, chị tha thứ cho em có được không..."
1.
Con gái nhà tôi bị một con lợn cưỡng h.iếp.
Tôi đi công tác được hai tháng, vừa mới về hồi sáng đã vui mừng nhận được tin được làm bà ngoại.
Đứa con gái này còn đi vòng quanh chân tôi, thậm chí còn cố ý ngậm con mèo mới sinh đến cho tôi xem.
“Meow~~”
Mở đầu:
Sau khi chếc và được đi đầu thai, Diêm vương nói kiếp sau ta sẽ là một tảng đá.
Mắt ta suýt lòi khỏi tròng:
- Nhưng ta là con gái mà! Con gái thì làm sao mà đầu thai thành tảng đá được chứ?
Diêm vương chợt tỉnh ngộ:
- Thế thì là tảng đá màu hường đi.
1.
Mùng bảy tháng tư, sắc xuân êm dịu, vạn vật hồi sinh.
Trong khuê phòng ấm áp ở cánh tây Phủ Thừa tướng, Vân Đào ba chân bốn cẳng chạy về bẩm báo:
"Cô nương, nô tỳ tận mắt thấy Xuân Triều lén mặc y phục của người!"
1
Vào lúc nửa đêm, tôi nhận được cuộc gọi từ Trương tỷ, người đại diện của tôi.
"Chết tiệt, Lâm Thanh Dã, em cùng Giang Lê ở bên nhau à?"
Tôi đầy mặt mờ mịt.
"Chị đang nói khùng điên gì vậy? Làm gì có khả năng!"
1.
Ngày được ba mẹ ruột tìm về, thiên kim giả Tô Hạ cũng bởi vì đố kỵ thành tích của tôi mà đỏ mắt.
Cô ta vừa đẩy tôi xuống cầu thang vừa nguyền rủa.
"Cho dù thành tích học tập của mày tốt thì thế nào, người mà ba mẹ yêu thương nhất vẫn là tao."
1. “Phu nhân, ngài mau đi xem một chút đi, bệnh điên của nhị tiểu thư lại tái phát rồi, nàng ồn ào nói… ồn ào nói là…”
Nha hoàn không dám nói tiếp, cúi đầu nắm chặt đôi tay.
“Ồn ào cái gì?”