Trong rừng đào như lửa, có một thiếu niên đang luyện kiếm. Thiếu niên có đôi mắt sáng như sao, môi đỏ răng trắng, kiếm khí tung hoành lên tận trời, hắn không ai khác chính là người đã hôn mê suốt tám năm, Hạ Vũ. Đúng vậy, nơi này chính là mộng cảnh của hắn;./!
Tháng tư ở nhân gian mùi thơm bay bất tận, hoa đào trên chùa núi bắt đầu nở rộ. Hàn Sơn Tự năm trên núi cao nên có thể nhìn thấy hoa đào nở rộ vào thời tiết này. Trước cửa ngôi chùa có một nữ tử mặc áo lam bẻ một nhánh cây bỏ vào cái bọc vải ôm trong ngực.
“Tê gia đi thong thả, có rảnh thì trở về chơi.” Kẻ hung ác có một không hai được mệnh danh là Ác Long Bắc Hải mang vẻ mặt rất nịnh nọt. Tê Thiên mảng: “Đây là trong tù, không biết nói gì thì câm miệng đi!”
Thanh Vân đại lục, thành Bắc Lương.   Một cậu bé chỉ sáu bảy tuổi đang co quắp bên cạnh con sư tử đá ở cửa sau Triệu phủ.   Trong trời đông tuyết phủ, cậu bé run rẩy trong bộ quần áo mỏng manh không vừa người.   Kỳ lạ là, đôi mắt của cậu còn được che bằng vải đen. 
"Ah~ Thật thoải mái, chỗ đó...... A~ a! Chịu không nổi~" Giữa sườn núi Trường Bạch, một phòng khám hoang vắng cũ nát.
Đại lục Tỉnh Thần, thánh cung Thiên Nguyên. Sáng sớm. Hôm nay là ngày thánh cung Thiên Nguyên mở cửa chiêu mộ ba năm một lần. Lúc này, giữa đám đông có một thiếu niên mặc häc bào bên trái thêu thanh long bên phải thêu bạch hổ, vô cùng bắt mắt.
“Anh ơi, công ty bị phá sản, bố mẹ bị ép phải nhảy lầu, đã năm ngày rồi cũng không tìm được hài cốt...” “Tứ đại gia tộc đã chia cắt Tiêu gia, Lâm Tuệ chiếm đoạt công ty của Tiêu gia và tuyên bố đính hôn với Vương Hạo, tiếc đính hôn sẽ được tổ chức sớm thôi.”
Trên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng.
“Tướng quân, tiếng tăm ngài lẫy lừng như thế, vạn người kính ngưỡng, vì sao còn muốn đến một nơi nhỏ bé như Thành phố Vân này để ở rể cho người ta chứ?” “Năm năm trước tôi nợ tình cảm của một người phụ nữ, hôm nay tôi dùng quãng đời còn lại của mình để bồi thường!”