"Thánh chỉ đến!" "Chu Tranh xúc phạm hậu cung, hành vi suy đồi đạo đức. Từ nay về sau, phế bỏ ngôi vị thái tử, lưu đày đến Tượng Quận, cả đời không được phép đặt chân vào kinh thành!"
"Đồ đệ, đừng làm loạn!"   Thiên Sơn Dao Trì, được mệnh danh là báu vật số một thiên hạ Yêu Cơ nhìn Diệp Hi Hòa đang đè mình xuống đất, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa xấu hổ.   "Sư tôn, người mau cứu con với, con sắp nổ tung rồi..." 
Thời hạn năm năm đã đến. “Lão đầu, con đã hoàn thành lời hứa với người. Kế tiếp, con phải làm chuyện của con.” Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Long Giang. Tần Thiên nhìn người đến người đi, vội vã, có chút cảm khái trong lòng. Năm năm trước.
Mười năm trước, là năm Gia Mẫn thứ mười ba. Một phong chiến báo vạn dặm mà đến, mang về tin Trấn Quốc Công Hoắc Vân Kiêu – phu quân của Diệp Già Lạc, chết trận!
Ta xấu, thật sự xấu, vô cùng xấu… Mỗi lần nhìn thấy ta mọi người dều kinh sợ, tinh thần hoảng hốt cho rằng gặp ta là chuyện tuyệt đối không may mắn. Người không quen biết thì động chân động tay với ta, người biết sơ sơ thì chào hỏi cho qua cho nó có lệ.
"Việc này...!tôi hẳn nên c** q**n áo rồi đi lên giường, hay là...!cởi cho anh trước?" Tô Hiểu Nhiên trùm khăn tắm đứng ở cửa phòng tắm, dè dặt hỏi thăm. Đêm này là đêm tân hôn của cô.
Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô.
Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi.
Nóng, nóng đến mức cả người giống nhau bị lửa đốt. Diệp Mai Hoa nghiêng ngả lảo đảo đẩy cửa phòng 906, chật vật ngã xuống giường.