Phó Uẩn Hàm nằm trên sườn đồi, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, bình tĩnh nhìn bầu trời xanh mây trắng xa xa - và những ngôi nhà xám xịt không xa. Cô quên mất đã bao lâu rồi mình không được nhìn thấy bầu trời xanh ngắt như vậy, hít thở không khí trong lành như vậy.