Vào mùa nồm đầu tiên sau khi chuyển tới thành phố Nam Đài, chân Lê Thanh Mộng đã chi chít nốt muỗi đốt. Cô không quá để ý tới điều đó, lúc sáng thức giấc vì quá ngứa, cô còn tưởng chân bị dị ứng nên đã gãi một lúc, sau đó nằm bẹp trên giường không muốn dậy.
Ô Mạn ngồi xuống trước gương trang điểm, dưới ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo, cô ghé sát nhìn kỹ – nơi đuôi mắt có một đường nếp nhăn rất mờ. Cô cười gượng với chính mình trong gương, một cơn gió nhẹ lướt qua làm mặt nước gợn sóng, cũng khiến nếp nhăn nơi khóe mắt thêm phần rõ ràng.
Biên tập: Đi Đâu Đấy MỞ ĐẦU Qua dãy núi trước mặt, là đến Bạch Hà rồi. Đào Như Chi đưa chai nước đã cắm sẵn ống hút cho bạn trai đang ngồi ghế lái. Anh ta không rời mắt khỏi con đường quốc lộ vắng lặng, chỉ hơi nghiêng đầu, nương nhờ tay cô mà nhấp vài ngụm.
*Truyện không buff nhân vật, khoảng 20-30 chương đầu sẽ lồng ghép khá nhiều bình luận của người hâm mộ, kiên nhẫn đọc về sau để cảm nhận cái hay của truyện nhé!
“Kính thưa quý vị khán giả đang nghe đài, hôm nay là 7 giờ tối ngày 31 tháng 12, quý khán giả đang nghe chương trình Tiếng nói không dây, bản tin của chúng tôi xin kết thúc tại đây. Tiếp theo là phần kết nối tự do, quý khán giả có thể thoải mái kết nối với chúng tôi qua ăng ten của đài.”
Nữ minh tinh không được phép già đi. Ô Mạn khẽ nhắm mắt, cảm giác bực bội trong lòng còn chưa kịp tan đi, chuyện phiền phức hơn đã kéo đến. Trợ lý Vi Vi bước vào, cầm theo ảnh chụp từ phòng trang phục – trong hình có hai chiếc đầm dạ hội cao cấp gần như giống hệt nhau.