“Mẹ, Nhạc Nhạc đói quá. ”Trong một gian nhà tranh rách nát nơi một thôn làng của Quốc Khánh Vương Triều, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng. Lạc Tiểu Băng nhìn cô nhóc có đôi mắt thủy tinh long lanh như dân tị nạn châu Phi, trong lòng lại không nhịn được thở dài.