Máu lan tràn.
Tiếng khóc không thể ức
chế.
“Đừng chết a...”
Nam hài quỳ trên mặt đất
ôm nữ tử, hai vai vô lực run run.
“... Lam San... Ta không
cho ngươi chết...”
Trên áo trắng nữ tử nở
đầy hoa đỏ tươi.
“Lam San...”
Đầu thu mát mẻ, mây trắng nhẹ phủ trên bầu trời, trong sân lá rụng tầng tầng, lúc sáng sớm Tiểu Bạch đã quét qua một lần nhưng giờ đây lại rơi đầy.
Cái đau trên thân thể từ từ biến mất, tôi khẽ mở mắt, bốn phía đều là mùi máu tanh, tầm nhìn trước mắt dần dần mơ hồ, sắp kết thúc rồi sao, tôi nghĩ.
Lần này coi như thất bại rồi. Bị thứ đó đâm một cái, không chết mới lạ.
“Tân Dao, lúc giết người hẳn là nỗi nhớ nàng sẽ vơi đi một ít. Ngộ nhỡ mai kia ta không trở về, có lẽ khi đó hai ta đoàn tụ dưới suối vàng rồi cũng nên. Ta rất vui.”
Tân Dao chỉ có thể đứng lặng nơi đó nhìn Hoắc Tu thành thân.
Trời quang, vạn dặm không một bóng mây.
Một tòa nhà trên đỉnh Hoa Sơn, Ngũ hành trận len lỏi trước sân lúc này đang tỏa ra ánh sáng ngũ sắc.
Tôi còn nhớ rất lâu rất lâu trước đây có một giấc mơ, trong mơ là một cô gái khí khái hào hùng trừ gian diệt bạo tên có cái tên đậm chất giang hồ là Tư Đồ, mãi cho đến khi cô gặp được một nam yêu khôi ngô tuấn tú.
Khi Lương Vũ Mạc mở mắt ra thì bầu trời trong xanh bên ngoài đang in lên tấm rèm cửa sổ màu lam nhạt, có chút mờ mịt, những đóa hoa thêu trên lớp vải được ánh sáng chiếu vào trông như những đám mây rậm rạp.
Edit + Beta: Phong Huyên Các
Từ xưa đến nay, chuyện con người yêu mến nhau vốn không phải chuyện kì lạ
Vượt qua mọi ranh giới, mọi tầng lớp, ngươi là ai cũng không còn quan trọng nữa, vì người ta yêu là ngươi, ngươi là độc nhất vô nhị
Thiên Lý Hành Ca, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh
Từ xưa đến nay, người – yêu yêu nhau không phải là chuyện hiếm lạ gì.
Vượt qua rào cản chủng tộc để đến với nhau, ngươi là ai dĩ nhiên không còn quan trọng nữa, bởi ta chỉ yêu duy nhất một người – chính là nàng.