Đại lục Hắc Cổ, thế gia Vũ Minh, người người xếp thành vòng tròn quây quanh một khu đất bằng phẳng, ánh mắt ngước nhìn đến chính giữa miệng nói ồn ào, tranh luận không dứt. "Vũ Thế Kiệt, thật đáng tiếc cho một thiên tài chỉ vì thiên phú bị mất mà giờ đây sống không bằng gia nô."
Trời trong xanh cùng ánh sáng xuyên qua vô vàn kẽ hở giữa những đám mây chiếu xuống từng tia nắng vàng nhè nhẹ, bên dưới nhà cao tầng mọc lên san sát xen kẽ với những con đường trải dài tưởng chừng như bất tận, xe cộ rất đông thậm trí từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng động cơ vận hành.
Trong bóng tối đen như mực tàu, trên hành lang thật dài có một người nam. Dáng dấp người kia không tính cao lớn, có chút thon thả, nhưng không làm người ta cảm thấy nhu nhược. Người kia đang từ từ đi tới, bước chân ổn trọng vững vàng.