Từ Văn Uyên không có nửa điểm ý tứ thu liễm ánh mắt nóng rực của mình. Khiến cho đối tượng bị hắn nhìn như vậy cũng phải lộ vẻ không được tự nhiên, cho dù mọi người bên cạnh hắn bởi thế cũng đã sớm nhận ra được d*c v*ng của hắn.
Nhiều lúc Trần Hi nghĩ một đời này chắc sẽ cứ như thế mà trôi qua. Mở một công ty hậu cần* (zet: là hoạt động chuyên chở, lưu giữ và cung cấp hàng hóa) không lớn không nhỏ, mỗi ngày bận rộn chạy ngược chạy xuôi kiếm chút chi phí sống qua ngày.
Tam sinh tam thế, do ta không an phận, chấp nhận luân hồi.
Ngoảnh mặt quên đi, đã quá nhị thế.
Quay đầu nhìn lại Vong Xuyên hà bên dưới Nại Hà kiều, nước sông tịnh mặc sắc bất phù bất động[1], tĩnh lặng tựa như đã chết, vô sinh vô niệm[2]
Nó trốn sâu trong hang động, thống khổ l**m miệng vết thương do bị bắn, nó cũng hiểu nếu máu còn không chịu ngừng chảy, nhất định nó sẽ chết.
Vào thời gian cuối năm một ngàn chín trăm chín mươi chín, Lôi Đức Khải lấy thành tích đứng hàng thứ ba của toàn thị xã và đứng nhất toàn trấn, thi đậu vào trường đại học nổi danh nhất thủ đô.
Đêm nay tâm niệm một cuộc tình
Một vết thương lòng một vết duyên
Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Cảnh Mộ, trong đầu Tiêu Vũ Triết chỉ hiện lên bốn chữ “Quân tử như ngọc”, cũng vì vậy anh đối với lần xem mắt được sắp xếp trước lần này cũng không còn ý chống đối .
Thân là chuyên lan ký giả của tạp chí “Tham tầm cổ đại thần bí sự kiện” Tần Tiêu đi theo đám người để thu hoạch một chút tin tức, trong một thôn trang ngụ tại một nơi nào đó ngoài ngoại ô tiềm ẩn một chuyện tuyệt đối sẽ làm hắn kinh kỳ.
Chung viện trưởng cầm trong tay đơn xin nhậm chức để ra sau, hai tay run rẩy không thôi. Cho dù hai bàn tay đã gắt gao nắm chặt, nhưng vẫn không thể làm cho tay ông ngừng lại hành động này, làm cho người ngoài nhìn qua cũng hiểu nội tâm ông đang khẩn trương run rẩy. “Tôi không hiểu lắm…”
Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Cảnh Mộ, trong đầu Tiếu Vũ Triết đã hiện lên suy nghĩ “Quân tử như ngọc”, đối với buổi xem mắt được xếp đặt quái lạ kia cũng không phản đối gì.