Tiếng tàu điện ngầm gào thét trong đường hầm. Đỗ Tiêu chợt tỉnh giấc.   Ánh sáng từ cửa kính phản chiếu gương mặt thanh tú của cô, đôi mắt trong veo lấp lánh, mái tóc ngang vai khẽ lay động theo chuyển động của tàu.   Tay cô nắm chặt tay vịn cửa tàu.  
Tất cả là một vở kịch Dịch: Bunny crusher Vì độ dài chương khá lớn nên dịch giả quyết định chia một chương thành hai phần *** Trời có mưa gió thất thường, người có lúc may lúc rủi, như Hàn Yên Yên chẳng hạn, “đùng” một cái, thế là chết mất!
Edit : Michellevn " Mức lương hàng tháng của cô hiện giờ là bao nhiêu ?" " Ừm, tạm được." " Có thể hơn một vạn không ?" " Tầm đó ." " Xe của cô là thanh toán một lần hay là vay mua ?" " Thanh toán một lần ." " Nhà ở thì thế nào ?"
Trên vách núi hiểm trở, mặt trăng treo cao trông cực kì to lớn, tỏa ra một quầng sáng màu tím kì lạ lại mờ ảo.Phía xa xa, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, hướng bên này kéo tới, thỉnh thoảng một tia chớp lóe lên chiếu sáng cả khoảng không, mơ hồ còn nghe được tiếng sấm rền vang.Có rất nhiều bóng
Kiều Vi mở mắt cảm thấy cơ thể nặng trĩu. Cô bị bệnh hai ba năm, đã quen với cảm giác mất sức thoát lực. Nhưng bây giờ cô thấy rất thoải mái chỉ hơi mất sức thôi không thấy đau đớn tý nào. Đối với cô, không đau đớn đã là thiên đường.