Tôi mở mắt nhìn trời, bầu trời xanh trong và cao rộng, chung quanh là rừng cây cao vút tận mây. Tôi nhớ rất rõ hai mươi mấy năm sống trên đời tôi chưa từng đến một nơi nào tươi mát và hoang dại thế này. Đây là đâu? Đây là mơ sao? Vừa rồi tôi vừa tỉnh ngủ, không lẽ là mơ trong mơ?
Bình An trấn.
Chấn An tiêu cục.
Giữa đại sảnh có một thiếu niên anh tuấn đang quỳ.
- Có g**t ch*t con, con cũng không cưới Bạch tiểu thư kia!
“Rầm”
Hoàng cung.
Ngự thư phòng.
Trong cái im lặng tuyệt đối của sự nghiêm trang ấy bỗng có âm thanh trầm thấp cất lên:
- Phụ hoàng cho gọi thần nhi?
Tiếp sau đó là âm thanh già nua hồi đáp:
- Ừ. Nhị hoàng tử, con đến rồi à?