Bóng đêm nhấn chìm cả thành phố trong giấc ngủ say, từng cơn gió ru rít, đâu đó là tiếng phành phạch vỗ cánh của lũ dơi vang vọng. Phía sau cảnh đêm yên tĩnh là những cái chết không được báo trước, luôn có những điều kì lạ tồn tại bên con người, chúng len lách mọi ngóc ngách và chờ đợi thời cơ.
« Kính thưa quý khách, máy bay chúng ta vừa hạ cánh xuống sân bay quốc tế Đào Viên. Trước khi đèn báo hiệu cài dây an toàn được tắt và máy bay còn chưa dừng hẳn, mong quý khách ngồi yên tại chỗ. Khi rời khỏi máy bay, xin quý khách đừng quên mang theo hành lý xách tay. Khi mở cốp
Tháng năm, đại học D, học viện Lý Công. Trợ lý viện trưởng là một cô gái dáng thon thả, áo sơmi trắng, váy dài màu lam, tóc đen ngang vai, giống một cô gái thuần khiết. Mặc dù không phải làm cho người ta cảm thấy mỹ nữ kinh diễm, nhưng lại làm cho người ta một loại cảm giác thoải mái.
Đài Nam, khu vườn khoa học của nam bộ, ở cao ốc trụ sở chính vận chuyển mua bán của ‘Tập đoàn Điện tử Kình Vũ’
Đứng ở trước cửa phòng khám “Như Ý khoa phụ sản”, Tạ Giai Hinh cảm nhận được những lời này thật sâu sắc.
"Em...Em đã hẹn bác sĩ, đứa bé này không thể giữ lại được." Cô gái đang nói chuyện có chất giọng mềm mại, nghe tương đối êm tai, đáng tiếc âm thanh lúc này lại mang theo chút sầu bi, ở trong căn phòng rộng lớn càng lộ vẻ thê lương.
“Chị ơi, chúng ta có nên chờ thêm chút nữa rồi hãy đi…” Hà Thiến Văn mới nói dở chừng thì phát hiện chị hai yêu quý của mình dường như không tập trung, căn bản không nghe cô nói chuyện, đành phải to tiếng hô “Chị!” “A?”Hà Tân Vũ giật mình, hoàn hồn lại: “Làm sao thế?”
- Chúng ta ly hôn đi. - Được. Hai câu nói ngắn ngủi, cuộc hôn nhân bảy năm của họ cứ như vậy mà kết thúc.
Adam nói: Tôi vốn không biết Thì ra lúc tôi chờ đợi Đây chính là khoẳng khắc chân thực Vừa thấy đã yêu Không phải là một chuyện phù phiếm ________ "Linh -- linh -- linh --"