Ta chấp nhận lời đề nghị của Chu Duật. Không phải vì mềm lòng mà do ta không muốn ở lại ngôi nhà này nữa.

Khi tỷ tỷ ta khóc lóc thảm thiết, cầu xin tiểu tướng quân mua ta, ta biết rằng tỷ tỷ cũng đã được tái sinh.

Khi Vương gia khải hoàn trở về, lại mang theo một nữ tử đang mang thai.

Nghe được tin ấy, ngay trong ngày hôm đấy ta liền gấp rút giả chết bỏ trốn.

Ta ngồi trong chính đường nhà họ Cố, hai tay siết lấy vạt áo, đầu cúi thấp, không dám ngẩng lên.

Đây là lần thứ hai ta bị bán. Lần trước, nhà kia chê ta vụng về, liền đem trả về.

Ta tên Vương Đại Chùy, là một mỹ nhân nhỏ nhắn xinh đẹp.

Lần đầu tiên cha nuôi nhìn thấy ta, nói rằng kinh ngạc như thấy tiên nữ, lập tức trả tiền mua ta từ tay cha ta.

Một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi ta và Hàn Chu, cả hai đều hóa thành đống tro tàn.

Ta cứ ngỡ cuộc đời bi hài của mình đã chấm dứt, nhưng không, và rồi, ta đã tái sinh.

Chín nữ quyến nhà họ Vân bị giam giữ trong thiên lao, chờ đợi Thánh thượng định tội.

Nhưng dù thế nào, kết cục cũng chỉ là bị bán đi hoặc là đưa vào giáo phường ti.

 

"Bình Khanh." Mẫu thân gọi ta, "Giờ nào rồi con?"

"Con gả sao?"

Phụ thân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Con gả, đích thực là thích hợp nhất rồi."

Ta là Khương Du, là đại tiểu thư thất sủng nhất Khương phủ.

Mẫu thân ta vì khó sinh ta mà qua đời, phụ thân trách ta mệnh cứng, từ nhỏ đã không ưa gì ta.