Văn Ngọc Minh vừa mở mắt, liền thấy được một màn che cổ, thêu thùa tinh xảo, trên cột đầu giường được điêu khắc những hoa văn phức tạp. Mờ mịt mà chớp mắt hai cái mới nhớ tới hắn mới xuyên qua Không cần vất vả làm công. Hắn trở mình tiếp tục ngủ nướng.
Bất cứ thứ gì cũng không thể nhìn thấy. Màn đêm ngột ngạt quét sạch tất cả. Ngực bị đè nén, như bị vật gì đó tầng tầng lớp lớp đè lên, ngay cả hô hấp bình thường nhất cũng trở nên vô cùng khó khăn, tưởng chừng một giây sau sẽ chết.