Chiều ngày 4 tháng 9 năm 2010.
Bạch Y ngồi trước bàn học, có chút không tập trung khi làm bài tập cuối tuần của các môn. Cứ làm được vài câu cô lại không nhịn được cầm bảng điểm bên cạnh lên ngắm nghía vài lần.
Ba giờ sáng, bầu trời đen kịt, trong phòng, có vẻ cô gái trên giường đang chìm sâu vào cơn ác mộng, mồ hôi lấm tấm trên trán, hai mắt nhắm nghiền, biểu cảm trên mặt vô cùng đau đớn.
Editor: Anh (
peiumon
)
Beta: Crashpike
Đã vào cuối tháng chín, nhưng thời tiết vẫn còn oi bức, giống như một lò nướng khổng lồ muốn thiêu rụi cả mặt đất
8 giờ tối.
Ngọn đèn trong khu nhà tập thể sáng trưng.
Lật Hạ lấy cái đàn ghi ta trong thùng đàn ra, ngồi trên giường thử âm, sau đó quay mặt về phía ban công, bắt đầu tự đàn tự hát ca khúc nhạc nền kinh điển của phim hoạt hình: “Là lá la! La lá là, cảnh sát trưởng mèo đen…”
Ánh mặt trời ban trưa xuyên qua ô cửa kính, chiếu lên khuôn mặt thanh thoát trắng nõn của cô, khiến khuôn mặt cô sáng bừng.
Trì Thư Ý cau mày, đôi mắt mê mang chầm chậm hé mở, nhìn khung cảnh mờ mịt trước mắt.
2009, vào một ngày cuối tuần tháng 8.
Tuy trời đã vào thu, song nhiệt độ nóng bức thuộc về mùa hạ vẫn còn sót lại quanh đây.
Hôm qua Hướng Noãn vừa theo mẹ là Hướng Lâm từ Hưng Khê chuyển vào nhà họ Cận ở Thẩm thành.
Phần một – Yêu Thầm Thinh Lặng
(*暗恋无声: Chữ cuối là “Thanh” trong tên nam chính – Tống Kỳ Thanh.)
===
Editor: Mướp
Mùa đông năm 2016.
Gần tới Tết, Tống Doanh bận rộn với việc quay phim trong đoàn.
Hôm nay tuyết rơi dày, vừa hay có thể quay ngoại cảnh.
Buổi chiều cuối tháng sáu khoảng ba bốn giờ, mặt trời độc ác thiêu đốt mặt đất, ánh sáng mặt trời chói mắt mạnh mẽ xuyên thấu qua tòa nhà thủy tinh chiếu đến bên trong phòng múa, từng tấc vàng sáng rơi xuống tên gương mặt thanh tú bóng loáng trắng noãn, Trình Thiên Nhiễm đang áp chân trên xà ngan