"Máy quay, ánh sáng, âm thanh chuẩn bị... 1...2...3 ACTION" - một dọng nữ dứt khoát vang lên mọi hoạt động trong quán ăn ngưng lại, chỉ còn lại tiếng di chuyển của dolly trên đường ray.
Đêm đã về khuya, ắng lặng. Trên đường vắng ngắt không một bóng người đi. Tiếng gõ canh từ người canh phu càng vẳng vào không gian thêm phần cô tịch, héo hắt.
Người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám đậm đi trên đường, từng bước chân ổn định, không nhanh không chậm, vững vàng giẫm lên mặt đường. Tay phải anh xách một chiếc cặp táp, bên trong tất cả đều là tài liệu liên quan tới việc tố tụng. Đêm nay, lại phải thức trắng làm việc.
Ngày hai mốt tháng bảy năm Kiến Nghiệp thứ nhất.
Canh ba giờ tý, trong vườn hoa phía sau Mạc phủ, ánh trăng khuyết đang treo trên cao, ánh trăng trong ngần chiếu xuống mặt đất, mang theo chút dịu dàng.
Tôi sẽ giả bộ quên em, giả bộ rằng em đã
mang quá khứ của tôi và em đi xa, như chim di cư tránh rét, giả bộ rằng em đã
đi qua mùa đông lạnh giá, đón mùa xuân nắng ấm, tôi sẽ giả bộ đến mức tự cho
rằng tất cả đều là thật! Sau đó, chúc em mãi mãi hạnh phúc !
Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào, đoá hoa tranh nhau khoe sắc, gió thổi qua, lá cây xanh biếc, khẽ lay động. Trong nhữngngày nắng nóng, hoa dâm bụt trên mặt đường phơi nắng, tràn đầy hương vị mùa hè.
Cô có thể không làm Phương Hựu Huyên được không? Không cần làm đứa con gái đáng thương không có cha mẹ yêu thương được chứ?
Mẹ yêu ba cuồng dại nhưng đến chết vẫn không chiếm được tình cảm của chồng, để lại cô lẻ loi một mình
Lý Hách gửi xe xong xuôi, cởi áo vest rồi đi vào thang máy
Một người khi còn chưa học được yêu thương, đã học xong oán hận là một chuyện đáng buồn biết nhường nào.
Tôi tên là Nhan Tứ Nguyệt, theo họ mẹ.