Chu Thanh Nhược bị nhốt trong tủ đồ đã hai ngày rồi, đói đến mức đầu váng mắt hoa, thật sự đã không chịu đựng được nữa, mặc dù nàng biết thế giới bên ngoài tủ là
Cố Tương là xuyên thai, đơn giản mà nói chính là từ lúc nàng còn trong bụng mẹ đã mang theo trí nhớ kiếp trước, vì không bị xem như một yêu ma quỷ quái, nàng rất vất vả sắm vai một tiểu hài tử, ch** n**c miếng, giả đáng yêu, cũng may vất vả không uổng phí, nàng thuận thuận lợi lợi trưởng thành, t
Kinh thành vào đông, rét lạnh thấu xương, đi đến đâu đập vào mắt cũng là một mảnh tiêu điều, Lâm Dao chỉ mặc một bộ quần áo lót trong bằng gấm ngồi ở trên ghế bành, biểu cảm trên khuôn mặt dần dần đông cứng lại.