Đèn flash tanh tách tanh tách vang lên, Ôn Hoàn chỉ cảm thấy các thớ thịt trên mặt mình mỏi nhừ, cô sắp rơi nước mắt rồi, nhưng cô lại không thể chuyển động, chỉ có thể tiếp tục duy trì dáng vẻ tươi cười, sau đó hướng về từng ống kính trước mặt bày ra đủ loại tư thế khác nhau.
Nhìn người đàn ông đứng mắt, Lâm Lệ chỉ cảm thấy vô lực, càng cảm thấy Trình Tường trước mắt càng ngày càng không giống bộ dạng trước kia mà cô biết, từ lúc nào anh ta đã học được kiểu sống chết mà quấn lấy thế này, từ lúc nào đã đánh mất vẻ lạnh lùng trước kia.
Tháng tư là một tháng rất được ưa thích, vì nó không quá lạnh, cũng không quá nóng. Hôm nay khí trời lại rất tốt, ánh nắng rất tươi sáng, nhưng tâm tình của Cố An Nhiên thì không được tốt, bản thiết kế mới trình lên ngày hôm qua đến
Thời tiết đã dần vào thu, ban đêm cũng bắt đầu se lạnh. Sáu rưỡi chiều, Mễ Giai ngồi trong phòng khách nhàm chán ấn điều khiển ti vi, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh một hội nghị thương mại. Trong phòng bếp, dì quản gia đang vội chuẩn bị bữa tối.