“Ba~”. Một bàn tay đánh thật mạnh vào gương mặt thanh niên, thế nhưng hắn tựa như không hề có cảm giác đau đớn thừa nhận cái tát vang dội này, ánh mắt yên lặng đến cô tịch, đó là tuyệt vọng đến triệt để, tâm đã chết, trở thành tro bụi.
Đây là địa ngục, sắc đỏ của lửa thiêu đốt vị diện
(một vùng không gian, một mặt khác của thế giới),
Màu trắng thuần khiết được thêu bên cạnh dùng màu thuần bạch của hoa hồng, hoa bách hợp, còn có vải vóc cùng màu được trang hoàng, tạo nên cảm giác trang trọng cho lễ đường trung ương.
Bầu trời không phải xanh thẳm trong vắt, cũng không phải u ám mông lung, cũng chẳng phải sắc đen thâm thúy, mà thẩm thấu màu đỏ sậm, giống như tiên huyết (máu tươi) khô cạn lại, mang sắc thái của sự nguyền rủa, là vẻ dữ tợn chỉ có nham thạch nóng chảy, quay cuồng nơi địa ngục mới có, đây chính là
Tự nhất
Đây là địa ngục, ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt trên đại địa, đốt phá hết toàn bộ kim khí, khắp nơi ngoài lửa cháy còn có máu nhuộm thành màu đỏ đồng dạng. Thế giới này đã không còn người sống, nơi nơi đều là thi thể... Đây đúng là địa ngục.
Truyện Đam Mỹ, Truyện Dị Năng, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngược, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không, Vô Thố Thương Hoàng
Mỗi một cây cột đá, mỗi một bậc thang, mỗi một hòn đá, đều chỉ thuần một màu trắng, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, phảng phất như ánh lên một tầng kim quang, làm cho tòa kiến trúc vốn dĩ đã rộng lớn, thoạt nhìn lại càng thêm thần thánh.