“Lạc Hiểu Nhã, một kẻ mù lòa như cô báo hại con trai tôi suốt ba năm, sao cô còn chưa chết đi nữa!” Giọng nói sắc bén, cay nghiệt vọng tới từ trong điện thoại, lông mi Lạc Hiểu Nhã run lên, trong đôi mắt xinh đẹp như hoa đào không có tia sáng nào.