Trời vừa tối, gió đột nhiên trở lớn, âm thanh gào thét đánh vào An Bình Hầu Phủ mang chút rối tung, lá rụng khắp nơi trên mặt đất, nhìn thật tiêu điều.
Ông trời già a, không thể tới trễ! Ta không muốn tháng này tiền thưởng bị khấu trừ!
**Tiếng mưa rơi tí tách trong đêm, đều đều và êm dịu, là thứ âm thanh ru ngủ tốt nhất, lấn át mọi tiếng ồn.**
Sở Vị vừa uống xong một bát thuốc bắc, vị đắng chát lan tỏa khắp khoang miệng, khiến cậu nhăn mặt. Đôi mắt hoa đào vốn ươn ướt nay lại đọng thêm một tầng nước, giúp cậu tỉnh táo hơn hẳn.
── hết giờ đi, mau hết giờ đi.
Nhậm Tử Tuyền vừa xem đồng hồ vừa quay bút.
“Này, nó sao vậy? Đầu ủ rủ, trông chán chường quá?”
Đàm Sâm đánh giá Hoa Ban Mãng lãnh đạm bên trong lồng sắt, phiền toái chà chà chân.
“Lão Đàm…. Này, thật ngại quá, bình thường nó có tinh thần lắm, không biết hôm nay bị sao lại trở nên như vậy….”
Đông chí, vừa mới có một trận tuyết lớn rơi, bao phủ mọi thứ xung quanh dưới lớp tuyết, khắp nơi tràn ngập cảm giác lạnh lẽo và trắng xóa.