Trong căn phòng yên tĩnh mà trống trải, Dịch Quân Ngạn một mình dựa người lên ghế salon, trên đùi đặt cuốn sổ nhỏ nhắn, hí hoáy tô tô vẽ vẽ vài đường, cậu thỉnh thoảng lại ngước mắt lên xem giờ.