Trần Viện giương mắt ngơ ngác nhìn mỹ nhân nước mắt như châu sa thi nhau rơi xuống. Mỹ nhân là một phụ nhân khoảng bốn mươi, tuy nhiên do được bảo dưỡng rất tốt nên không thể nhận ra được tuổi thật.
Bầu trời đỏ như máu, mây xám cuồn cuộn che lấp ánh dương, khung cảnh âm u khó tả, không khí nồng nặc mùi máu tươi đến ngạt thở. Giữa bình địa đổ nát, lẽ loi một tòa thành to lớn và vững chãi. Bên trong ngôi thành rất
Lưng chừng núi, bóng đêm bao trùm, ánh trăng mờ mịt không cách nào xuyên qua được những tán cây rậm rạp để rọi xuống mặt đất. Giữa chốn quạnh hiu này, một căn nhà gỗ đơn sơ nằm trơ trọi, mái ngói bạc phết nhuốm màu thời gian.