Xuân tháng ba, là mùa anh đào nở rộ. Từng cụm từng khóm dày mịn phủ trên lá cành, tựa dòng sông phấn hồng trải dài trên nền trời xanh thẳm.
Gió thổi liền có hoa rơi. Mưa hoa giăng giăng trên con phố nhỏ, thoảng hương ngọt ngào.
Thanh Đăng
. Điệu từ
Lâm Giang Tiên
.
Sóng cuộn bồng bềnh như lụa biếc, thanh thương luật hòa khúc đàn cầm.
Đỗ quyên kêu khóc hận trời xanh, buông lơi vai gầy, thanh đăng khói lạnh.
Rèm châu rũ cóng đôi tay, gương mặt đào hoa yêu kiều.
“Ta nghe nói..... Ngàn dặm ngoài kia có một Đào Hoa Cốc, khi xuân về, khắp núi đồi hoa đào nở rộ, tầng tầng lớp lớp rực rỡ tựa yên hà, thảm hoa thật dày trải dài trên từng tấc đất, chẳng khác nào tiên cảnh.....”
Thích Thiếu Thương chờ ở quán bar của hắn.
Quán bar tên là Waiting Bar, thức uống ưa chuộng nhất của khách cũng tên là Waiting, dần dần, ai nấy đều rõ tâm tư của Thích Thiếu Thương.
Hắn đã đợi rất lâu.
Tôn Nhã An 10 tuổi.
" Nhã An đây là em trai của con, con có thích không " Ba hỏi cô.
" Thích, Nhã An rất thích " Cô mắt tròn xoe nhìn bé trai đáng yêu trước mắt.
" Vậy An An của mẹ muốn đặt tên em là gì nào "
" Tôn Tần Khiêm "
_______
" Thừa Dật anh say rồi, em dìu anh về phòng "
" Uyển Nhi đúng là em rồi, em quay về với anh rồi đúng không "
" Thừa Dật, em là Khả Ái "
" Cô đi đi "
Anh đẩy cô ra khỏi người rồi loạng choạng bước về phòng.