CHƯƠNG I: BÌNH MINH ĐẾN MUỘN Tiểu Vũ không bao giờ cho mình thức dậy muộn, bởi, cô không muốn có thêm một ngày nào bỏ lỡ ánh bình minh. Cô nghĩ thế, là bởi, cô đã bỏ lỡ nhiều rồi, hối tiếc nhiều rồi, và giờ thì không thể cho mình phạm vào sai lầm ấy nữa.
Chiều tản mát buồn và rất cô đơn, dẫu xung quanh rất nhiều người; hào nhoáng, xa xỉ không mấy khi đem lại cho con người ta hạnh phúc, có chăng chỉ là những niềm vui tạm bợ, nhất thời, chóng vánh và rất dễ lụi tàn.
Tiếng lá cây xào xạc. Miên Tú bon bon chạy trong khu rừng vắng, vừa chạy, vừa ngoái đầu lại phía sau. Bộ pijama trắng rách tươm. Đôi chân trần không còn chút cảm giác, dẫu những vết trầy xước đã chằng chịt và hằn sâu, vì phải chạy một quãng đường dài.