Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…
Chương 694: Đừng nghĩ tới việc thử tôi - Chỉ sai lệch một chút (4)
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… Nhiếp Nhiên ngửa đầu, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười, “Lúc ban đầu ở trạ3i tân binh, sao không thấy cậu chu đáo như thế nhỉ?” Khi đó Nhiếp Nhiên kia b2ị mấy người Phùng Anh Anh bắt nạt mà có thấy cô nàng này ra mặt đâu“7Khi đó không chết người.” Lý Kiêu nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên dốc và đứng vữ3ng ở bên cạnh Nhiếp NhiênKhông chết sao? Nhiếp Nhiên cười khẩyTrong mắt Nhiếp Nhiên hiện lên nét lạnh lùng, cô mỉm cười, nói: “Quả nhiên chị Kiều không phải chỉ để gọi không nhỉ?” Lý Kiêu quay đầu đốp lại: “Vậy chị Nhiên thì sao, chỉ là hư danh thôi à?” Nhiếp Nhiên ghé mắt nhìn sang, cô nói: “Đừng vô tình hay cố ý đến dò xét tôi.” Sau đó cô thúc giục đám người kia, “Tất cả đào nhanh lên một chút, tranh thủ thời gian!” Dặn dò xong, cô nắm lấy một dây leo rồi bò lênLý Kiểu nhìn theo bóng lưng Nhiếp Nhiên mà lông mày vô thức khẽ nhíu lại.Khi hai người quay trở lại cái đình kia thì sắc trời đã sáng rõHà Giai Ngọc đang đi về phía đình, đúng lúc nhìn thấy Lý Kiều và Nhiếp Nhiên cùng nhau trở về, vội vàng nói: “Chị Kiều, chị Nhiên, cuối cùng hai chị cũng chung một nhóm rồi à! Tiếp theo bọn em định đi ra cổng thôn bên kia để sắp xếp.” Nhiếp Nhiên gật đầu, thờ ơ nói: “Tùy mọi người.” Hà Giai Ngọc thấy Nhiếp Nhiên đồng ý bèn túm lấy tên cướp biển kia, cười hì hì và nói: “Đi! Đại công thần, chúng ta đi thôi!” Nhiếp Nhiên vô tình nhìn thoáng qua gương mặt của tên cướp biển kia giống như có vết máu bầm, thái độ với Hà Giai Ngọc cũng rất sợ hãi, không cần nói cũng biết chắc chắn là cô nàng này ngứa tay, lại đánh gã một trận rồiNhiếp Nhiên nhìn tay gã đã được cởi trói, hẳn là Hà Giai Ngọc cảm thấy tên cướp biển này không đánh đấm được nên chẳng có gì uy hiếp, vì thế mới thả lỏng mà cởi trói cho gãPhút chốc, con người của Nhiếp Nhiên hơi co lại“Chờ một chút!” Hà Giai Ngọc dừng bước, xoay người lại, nghi hoặc hỏi: “Chị Nhiên, còn có chuyện gì sao ạ?” Nhiếp Nhiên cười nhẹ, nói: “Đại công thần của chúng ta mệt nhọc lâu như vậy rồi, hay là thưởng cho gã chút gì đi.”Vừa rồi đã được thưởng ngồi trong bãi mìn nên gã sợ đến mức xua tay liên tục, tiếng nói cũng run rẩy, “Tao..tạo không dở bất kì thủ đoạn nào cả, tao nói thật, tao đã đào hết mìn lên cho chúng mày rồiTao thề, tao chẳng làm gì cả, đừng như vậy...” Nhiếp Nhiên thầm dặn dò một câu với một người dân đảo đi theo Hà Giai Ngọc, người kia lập tức gật đầu rồi đi vào trong thônGã cướp biển sợ đến mức mặt tái mét.
Nhiếp Nhiên ngửa đầu, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười, “Lúc ban đầu ở trạ3i tân binh, sao không thấy cậu chu đáo như thế nhỉ?” Khi đó Nhiếp Nhiên kia b2ị mấy người Phùng Anh Anh bắt nạt mà có thấy cô nàng này ra mặt đâu
“7Khi đó không chết người.” Lý Kiêu nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên dốc và đứng vữ3ng ở bên cạnh Nhiếp Nhiên
Không chết sao? Nhiếp Nhiên cười khẩy
<2br>Trong mắt Nhiếp Nhiên hiện lên nét lạnh lùng, cô mỉm cười, nói: “Quả nhiên chị Kiều không phải chỉ để gọi không nhỉ?” Lý Kiêu quay đầu đốp lại: “Vậy chị Nhiên thì sao, chỉ là hư danh thôi à?” Nhiếp Nhiên ghé mắt nhìn sang, cô nói: “Đừng vô tình hay cố ý đến dò xét tôi.” Sau đó cô thúc giục đám người kia, “Tất cả đào nhanh lên một chút, tranh thủ thời gian!” Dặn dò xong, cô nắm lấy một dây leo rồi bò lên
Lý Kiểu nhìn theo bóng lưng Nhiếp Nhiên mà lông mày vô thức khẽ nhíu lại.
Khi hai người quay trở lại cái đình kia thì sắc trời đã sáng rõ
Hà Giai Ngọc đang đi về phía đình, đúng lúc nhìn thấy Lý Kiều và Nhiếp Nhiên cùng nhau trở về, vội vàng nói: “Chị Kiều, chị Nhiên, cuối cùng hai chị cũng chung một nhóm rồi à! Tiếp theo bọn em định đi ra cổng thôn bên kia để sắp xếp.” Nhiếp Nhiên gật đầu, thờ ơ nói: “Tùy mọi người.” Hà Giai Ngọc thấy Nhiếp Nhiên đồng ý bèn túm lấy tên cướp biển kia, cười hì hì và nói: “Đi! Đại công thần, chúng ta đi thôi!” Nhiếp Nhiên vô tình nhìn thoáng qua gương mặt của tên cướp biển kia giống như có vết máu bầm, thái độ với Hà Giai Ngọc cũng rất sợ hãi, không cần nói cũng biết chắc chắn là cô nàng này ngứa tay, lại đánh gã một trận rồi
Nhiếp Nhiên nhìn tay gã đã được cởi trói, hẳn là Hà Giai Ngọc cảm thấy tên cướp biển này không đánh đấm được nên chẳng có gì uy hiếp, vì thế mới thả lỏng mà cởi trói cho gã
Phút chốc, con người của Nhiếp Nhiên hơi co lại
“Chờ một chút!” Hà Giai Ngọc dừng bước, xoay người lại, nghi hoặc hỏi: “Chị Nhiên, còn có chuyện gì sao ạ?” Nhiếp Nhiên cười nhẹ, nói: “Đại công thần của chúng ta mệt nhọc lâu như vậy rồi, hay là thưởng cho gã chút gì đi.”
Vừa rồi đã được thưởng ngồi trong bãi mìn nên gã sợ đến mức xua tay liên tục, tiếng nói cũng run rẩy, “Tao..
tạo không dở bất kì thủ đoạn nào cả, tao nói thật, tao đã đào hết mìn lên cho chúng mày rồi
Tao thề, tao chẳng làm gì cả, đừng như vậy...” Nhiếp Nhiên thầm dặn dò một câu với một người dân đảo đi theo Hà Giai Ngọc, người kia lập tức gật đầu rồi đi vào trong thôn
Gã cướp biển sợ đến mức mặt tái mét.
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… Nhiếp Nhiên ngửa đầu, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười, “Lúc ban đầu ở trạ3i tân binh, sao không thấy cậu chu đáo như thế nhỉ?” Khi đó Nhiếp Nhiên kia b2ị mấy người Phùng Anh Anh bắt nạt mà có thấy cô nàng này ra mặt đâu“7Khi đó không chết người.” Lý Kiêu nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên dốc và đứng vữ3ng ở bên cạnh Nhiếp NhiênKhông chết sao? Nhiếp Nhiên cười khẩyTrong mắt Nhiếp Nhiên hiện lên nét lạnh lùng, cô mỉm cười, nói: “Quả nhiên chị Kiều không phải chỉ để gọi không nhỉ?” Lý Kiêu quay đầu đốp lại: “Vậy chị Nhiên thì sao, chỉ là hư danh thôi à?” Nhiếp Nhiên ghé mắt nhìn sang, cô nói: “Đừng vô tình hay cố ý đến dò xét tôi.” Sau đó cô thúc giục đám người kia, “Tất cả đào nhanh lên một chút, tranh thủ thời gian!” Dặn dò xong, cô nắm lấy một dây leo rồi bò lênLý Kiểu nhìn theo bóng lưng Nhiếp Nhiên mà lông mày vô thức khẽ nhíu lại.Khi hai người quay trở lại cái đình kia thì sắc trời đã sáng rõHà Giai Ngọc đang đi về phía đình, đúng lúc nhìn thấy Lý Kiều và Nhiếp Nhiên cùng nhau trở về, vội vàng nói: “Chị Kiều, chị Nhiên, cuối cùng hai chị cũng chung một nhóm rồi à! Tiếp theo bọn em định đi ra cổng thôn bên kia để sắp xếp.” Nhiếp Nhiên gật đầu, thờ ơ nói: “Tùy mọi người.” Hà Giai Ngọc thấy Nhiếp Nhiên đồng ý bèn túm lấy tên cướp biển kia, cười hì hì và nói: “Đi! Đại công thần, chúng ta đi thôi!” Nhiếp Nhiên vô tình nhìn thoáng qua gương mặt của tên cướp biển kia giống như có vết máu bầm, thái độ với Hà Giai Ngọc cũng rất sợ hãi, không cần nói cũng biết chắc chắn là cô nàng này ngứa tay, lại đánh gã một trận rồiNhiếp Nhiên nhìn tay gã đã được cởi trói, hẳn là Hà Giai Ngọc cảm thấy tên cướp biển này không đánh đấm được nên chẳng có gì uy hiếp, vì thế mới thả lỏng mà cởi trói cho gãPhút chốc, con người của Nhiếp Nhiên hơi co lại“Chờ một chút!” Hà Giai Ngọc dừng bước, xoay người lại, nghi hoặc hỏi: “Chị Nhiên, còn có chuyện gì sao ạ?” Nhiếp Nhiên cười nhẹ, nói: “Đại công thần của chúng ta mệt nhọc lâu như vậy rồi, hay là thưởng cho gã chút gì đi.”Vừa rồi đã được thưởng ngồi trong bãi mìn nên gã sợ đến mức xua tay liên tục, tiếng nói cũng run rẩy, “Tao..tạo không dở bất kì thủ đoạn nào cả, tao nói thật, tao đã đào hết mìn lên cho chúng mày rồiTao thề, tao chẳng làm gì cả, đừng như vậy...” Nhiếp Nhiên thầm dặn dò một câu với một người dân đảo đi theo Hà Giai Ngọc, người kia lập tức gật đầu rồi đi vào trong thônGã cướp biển sợ đến mức mặt tái mét.