Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…
Chương 731: Mối nguy (5)
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhiếp Nhiên nghe hai bọn họ tranh cãi phân cao thấp thì tai ong ong, rất nhức đầu.Cổ Lâm phát hiện ra sự khác thường của cô, vội vàng nói sang chuyện khác: “Ơ mà...chính trị viên đi đâu rồi?” “Đúng vậy, chính trị viên đi đâu rồi?” Được Cổ Lâm nhắc nhở, mấy người ở đây đều kinh ngạc vì không thấy chính trị viên đâu cả.Lúc này Nghiêm Hoài Vũ mới ngừng chiến trả lời: “À, tối hôm qua chính trị viên đi rồi.” “Đi rồi?” Nhiếp Nhiên nhướng mày lên.Vậy người tối hôm qua đứng ở cạnh giường cô lúc cô nửa tỉnh nửa mê nhất định là Hoắc Hành rồi.Nghiêm Hoài Vũ gật đầu, “Ừm, tôi tận mắt thấy thầy ấy vội vội vàng vàng lên máy bay.” “Chẳng lẽ đơn vị có chuyện gì cần thầy ấy về à?” Thi Sảnh tò mò hỏi.Kiều Duy phủ định: “Không thể nào, đơn vị có chuyện thì cũng nên là tiểu đoàn trưởng về.” Nhiếp Nhiên biết nhất định là Hoắc thị đã xảy ra chuyện gì đó.“Chị Nhiên, chỉ biết chính trị viên đi đâu không?” Hà Giai Ngọc hỏi.Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Tôi không biết.” Thân phận của Hoắc Hành quá đặc biệt, không thích hợp lộ ra, huống hồ từ trước đến giờ cô không để ý đến chuyện của người khác, cần gì phải tìm phiền phức cho mình.Cô sợ đám người kia tiếp tục hỏi chuyện liên quan tới Hoắc Hành nên dứt khoát đổi đề tài: “Đúng rồi, tôi đã tỉnh lại rồi, lúc nào có thể về?” Nghiêm Hoài Vũ: “Quân y nói cơ thể cô quá suy nhược, cố gắng tránh gió hết mức, cho nên để cô nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa.” Nhiếp Nhiên gật đầu.Điều Nhiếp Nhiên không ngờ là lần nghỉ ngơi này lại kéo dài hơn một tuần.Rõ ràng cô có thể xuống giường đi lại rồi nhưng những quân y kia vẫn ngăn cản cô, bảo cô ở trên giường yên tâm dưỡng bệnh.Đặc biệt là cái người lần trước băng bó vết thương cho cô như cái móng heo trong đơn vị.Nhiếp Nhiên nhìn quân y vừa kiểm tra vết thương cho mình hỏi: “Bác sĩ, bây giờ tôi cảm thấy cơ thể đã khôi phục rồi, có thể về chưa?” “Chuyện này...cứ dưỡng thương thêm đi.” Anh ta trả lời qua loa lấy lệ.“Từ khi tôi mê man đến bây giờ đã dưỡng hơn nửa tháng rồi, vẫn phải dưỡng nữa à? Anh điều trị quá mức như vậy, tôi có nên tìm tiểu đoàn trưởng nói chuyện không?” Nhiếp Nhiên lạnh giọng.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiếp Nhiên nghe hai bọn họ tranh cãi phân cao thấp thì tai ong ong, rất nhức đầu.
Cổ Lâm phát hiện ra sự khác thường của cô, vội vàng nói sang chuyện khác: “Ơ mà...
chính trị viên đi đâu rồi?” “Đúng vậy, chính trị viên đi đâu rồi?” Được Cổ Lâm nhắc nhở, mấy người ở đây đều kinh ngạc vì không thấy chính trị viên đâu cả.
Lúc này Nghiêm Hoài Vũ mới ngừng chiến trả lời: “À, tối hôm qua chính trị viên đi rồi.” “Đi rồi?” Nhiếp Nhiên nhướng mày lên.
Vậy người tối hôm qua đứng ở cạnh giường cô lúc cô nửa tỉnh nửa mê nhất định là Hoắc Hành rồi.
Nghiêm Hoài Vũ gật đầu, “Ừm, tôi tận mắt thấy thầy ấy vội vội vàng vàng lên máy bay.” “Chẳng lẽ đơn vị có chuyện gì cần thầy ấy về à?” Thi Sảnh tò mò hỏi.
Kiều Duy phủ định: “Không thể nào, đơn vị có chuyện thì cũng nên là tiểu đoàn trưởng về.” Nhiếp Nhiên biết nhất định là Hoắc thị đã xảy ra chuyện gì đó.
“Chị Nhiên, chỉ biết chính trị viên đi đâu không?” Hà Giai Ngọc hỏi.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Tôi không biết.” Thân phận của Hoắc Hành quá đặc biệt, không thích hợp lộ ra, huống hồ từ trước đến giờ cô không để ý đến chuyện của người khác, cần gì phải tìm phiền phức cho mình.
Cô sợ đám người kia tiếp tục hỏi chuyện liên quan tới Hoắc Hành nên dứt khoát đổi đề tài: “Đúng rồi, tôi đã tỉnh lại rồi, lúc nào có thể về?” Nghiêm Hoài Vũ: “Quân y nói cơ thể cô quá suy nhược, cố gắng tránh gió hết mức, cho nên để cô nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa.” Nhiếp Nhiên gật đầu.
Điều Nhiếp Nhiên không ngờ là lần nghỉ ngơi này lại kéo dài hơn một tuần.
Rõ ràng cô có thể xuống giường đi lại rồi nhưng những quân y kia vẫn ngăn cản cô, bảo cô ở trên giường yên tâm dưỡng bệnh.
Đặc biệt là cái người lần trước băng bó vết thương cho cô như cái móng heo trong đơn vị.
Nhiếp Nhiên nhìn quân y vừa kiểm tra vết thương cho mình hỏi: “Bác sĩ, bây giờ tôi cảm thấy cơ thể đã khôi phục rồi, có thể về chưa?” “Chuyện này...
cứ dưỡng thương thêm đi.” Anh ta trả lời qua loa lấy lệ.
“Từ khi tôi mê man đến bây giờ đã dưỡng hơn nửa tháng rồi, vẫn phải dưỡng nữa à? Anh điều trị quá mức như vậy, tôi có nên tìm tiểu đoàn trưởng nói chuyện không?” Nhiếp Nhiên lạnh giọng.
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhiếp Nhiên nghe hai bọn họ tranh cãi phân cao thấp thì tai ong ong, rất nhức đầu.Cổ Lâm phát hiện ra sự khác thường của cô, vội vàng nói sang chuyện khác: “Ơ mà...chính trị viên đi đâu rồi?” “Đúng vậy, chính trị viên đi đâu rồi?” Được Cổ Lâm nhắc nhở, mấy người ở đây đều kinh ngạc vì không thấy chính trị viên đâu cả.Lúc này Nghiêm Hoài Vũ mới ngừng chiến trả lời: “À, tối hôm qua chính trị viên đi rồi.” “Đi rồi?” Nhiếp Nhiên nhướng mày lên.Vậy người tối hôm qua đứng ở cạnh giường cô lúc cô nửa tỉnh nửa mê nhất định là Hoắc Hành rồi.Nghiêm Hoài Vũ gật đầu, “Ừm, tôi tận mắt thấy thầy ấy vội vội vàng vàng lên máy bay.” “Chẳng lẽ đơn vị có chuyện gì cần thầy ấy về à?” Thi Sảnh tò mò hỏi.Kiều Duy phủ định: “Không thể nào, đơn vị có chuyện thì cũng nên là tiểu đoàn trưởng về.” Nhiếp Nhiên biết nhất định là Hoắc thị đã xảy ra chuyện gì đó.“Chị Nhiên, chỉ biết chính trị viên đi đâu không?” Hà Giai Ngọc hỏi.Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Tôi không biết.” Thân phận của Hoắc Hành quá đặc biệt, không thích hợp lộ ra, huống hồ từ trước đến giờ cô không để ý đến chuyện của người khác, cần gì phải tìm phiền phức cho mình.Cô sợ đám người kia tiếp tục hỏi chuyện liên quan tới Hoắc Hành nên dứt khoát đổi đề tài: “Đúng rồi, tôi đã tỉnh lại rồi, lúc nào có thể về?” Nghiêm Hoài Vũ: “Quân y nói cơ thể cô quá suy nhược, cố gắng tránh gió hết mức, cho nên để cô nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa.” Nhiếp Nhiên gật đầu.Điều Nhiếp Nhiên không ngờ là lần nghỉ ngơi này lại kéo dài hơn một tuần.Rõ ràng cô có thể xuống giường đi lại rồi nhưng những quân y kia vẫn ngăn cản cô, bảo cô ở trên giường yên tâm dưỡng bệnh.Đặc biệt là cái người lần trước băng bó vết thương cho cô như cái móng heo trong đơn vị.Nhiếp Nhiên nhìn quân y vừa kiểm tra vết thương cho mình hỏi: “Bác sĩ, bây giờ tôi cảm thấy cơ thể đã khôi phục rồi, có thể về chưa?” “Chuyện này...cứ dưỡng thương thêm đi.” Anh ta trả lời qua loa lấy lệ.“Từ khi tôi mê man đến bây giờ đã dưỡng hơn nửa tháng rồi, vẫn phải dưỡng nữa à? Anh điều trị quá mức như vậy, tôi có nên tìm tiểu đoàn trưởng nói chuyện không?” Nhiếp Nhiên lạnh giọng.