Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…

Chương 764: Bị ôm trước mặt mọi người - Lừa gạt (5)

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chẳng mấy chốc mà máy bay trực thăng đã hạ cánh, địa điểm hạ cánh không phải là bãi đáp phía sau núi đơn vị dự bị mà là bãi đáp do bệnh viện quân đội đặc biệt xây dựng lên.Đó là lối đi khẩn cấp, là lối đi chuyên biệt cho những binh lính bị thương vô cùng nghiêm trọng.Nhưng anh lại cứ công khai hạ cánh xuống đây như vậy.Hoắc Hoành đi từ trong buồng lái tới rồi lại bề ngang cô lên, đi thẳng xuống.“Tôi tự đi được.” Nhiếp Nhiên nằm trong lòng anh, cau mày nhắc nhở.Hoắc Hoành nhìn thẳng về phía trước, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng, “Đây là lần cuối cùng.” Thấy anh kiên trì như vậy, Nhiếp Nhiên không vùng vẫy nữa, tránh động đến vết thương.Bác sĩ ở bên ngoài nhìn thấy máy bay trực thăng quân dụng tưởng là ai bị thương nặng, lập tức võ trang đầy đủ mang cáng chạy tới.“Người bị thương thế nào rồi, trúng đạn hay là dao? Vết thương ở đâu?” “Trên vai, bị mảnh vụn mìn làm bị thương.” Hoắc Hoành nói nhưng ôm chặt cô không chịu buông tay, mấy bác sĩ và y tá kia còn tưởng là anh căng thẳng quá, vừa định tiến lên đón lấy người từ trong lòng anh thì lại bị anh tránh đi.“Sĩ quan huấn luyện, anh mau đặt người bị thương xuống đi, kéo dài thời gian sẽ chết người đấy!” Nói rồi định cướp người trong lòng Hoắc Hoành.Nhưng hôm nay Hoắc Hoành giống như bị điện, ôm chặt cô không chịu buông tay.Nhiếp Nhiên chỉ muốn để trán.Sớm biết xuống máy bay sẽ như vậy, có chết cô cũng không theo! Nhìn người hai bên giằng co không ngừng, Nhiếp Nhiên không tiện giả chết nữa, chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên cười nói: “Chuyện đó...vết thương của tôi đã phẫu thuật rồi, hôm nay là tới khám lại.” “Cái gì? Khám lại?” Bác sĩ dẫn đầu kinh ngạc trợn to hai mắt.“Đúng vậy, khám lại, xin lỗi.” Nhiếp Nhiên cười nói.Lúc này Hoắc Hoành cảm nhận được một trận gió lạnh thổi qua, sợ Nhiếp Nhiên sẽ bị cảm nên ôm chặt cô đi thẳng vào bệnh viện, để lại một đám nhân viên y tế ngơ ngác nhìn nhau.Xếp hàng lấy số, trừ lúc khám cần bác sĩ kiểm tra ra, những lúc khác Nhiếp Nhiên gần như đều bị Hoắc Hoành ôm trong lòng, không chạm tới mặt đất.Nhưng chính vì vậy nên cũng khiến những bệnh nhân và y tá kia vây xem, thậm chí lúc đi ngang qua phòng cấp cứu còn có bác sĩ cấp cứu hiểu lầm là đối tượng sắp chết.Hoắc Hoành thấy cô bạnh cổ tức giận thì khóe miệng lại khẽ cong lên.Sau khi lấy được thuốc và nghe bác sĩ dặn dò, hai người lại lên máy bay trực thăng lần nữa.Nhiếp Nhiên thấy anh không có ý để mình xuống thì bắt đầu giãy giụa.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chẳng mấy chốc mà máy bay trực thăng đã hạ cánh, địa điểm hạ cánh không phải là bãi đáp phía sau núi đơn vị dự bị mà là bãi đáp do bệnh viện quân đội đặc biệt xây dựng lên.

Đó là lối đi khẩn cấp, là lối đi chuyên biệt cho những binh lính bị thương vô cùng nghiêm trọng.

Nhưng anh lại cứ công khai hạ cánh xuống đây như vậy.

Hoắc Hoành đi từ trong buồng lái tới rồi lại bề ngang cô lên, đi thẳng xuống.

“Tôi tự đi được.” Nhiếp Nhiên nằm trong lòng anh, cau mày nhắc nhở.

Hoắc Hoành nhìn thẳng về phía trước, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng, “Đây là lần cuối cùng.” Thấy anh kiên trì như vậy, Nhiếp Nhiên không vùng vẫy nữa, tránh động đến vết thương.

Bác sĩ ở bên ngoài nhìn thấy máy bay trực thăng quân dụng tưởng là ai bị thương nặng, lập tức võ trang đầy đủ mang cáng chạy tới.

“Người bị thương thế nào rồi, trúng đạn hay là dao? Vết thương ở đâu?” “Trên vai, bị mảnh vụn mìn làm bị thương.” Hoắc Hoành nói nhưng ôm chặt cô không chịu buông tay, mấy bác sĩ và y tá kia còn tưởng là anh căng thẳng quá, vừa định tiến lên đón lấy người từ trong lòng anh thì lại bị anh tránh đi.

“Sĩ quan huấn luyện, anh mau đặt người bị thương xuống đi, kéo dài thời gian sẽ chết người đấy!” Nói rồi định cướp người trong lòng Hoắc Hoành.

Nhưng hôm nay Hoắc Hoành giống như bị điện, ôm chặt cô không chịu buông tay.

Nhiếp Nhiên chỉ muốn để trán.

Sớm biết xuống máy bay sẽ như vậy, có chết cô cũng không theo! Nhìn người hai bên giằng co không ngừng, Nhiếp Nhiên không tiện giả chết nữa, chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên cười nói: “Chuyện đó...

vết thương của tôi đã phẫu thuật rồi, hôm nay là tới khám lại.” “Cái gì? Khám lại?” Bác sĩ dẫn đầu kinh ngạc trợn to hai mắt.

“Đúng vậy, khám lại, xin lỗi.” Nhiếp Nhiên cười nói.

Lúc này Hoắc Hoành cảm nhận được một trận gió lạnh thổi qua, sợ Nhiếp Nhiên sẽ bị cảm nên ôm chặt cô đi thẳng vào bệnh viện, để lại một đám nhân viên y tế ngơ ngác nhìn nhau.

Xếp hàng lấy số, trừ lúc khám cần bác sĩ kiểm tra ra, những lúc khác Nhiếp Nhiên gần như đều bị Hoắc Hoành ôm trong lòng, không chạm tới mặt đất.

Nhưng chính vì vậy nên cũng khiến những bệnh nhân và y tá kia vây xem, thậm chí lúc đi ngang qua phòng cấp cứu còn có bác sĩ cấp cứu hiểu lầm là đối tượng sắp chết.

Hoắc Hoành thấy cô bạnh cổ tức giận thì khóe miệng lại khẽ cong lên.

Sau khi lấy được thuốc và nghe bác sĩ dặn dò, hai người lại lên máy bay trực thăng lần nữa.

Nhiếp Nhiên thấy anh không có ý để mình xuống thì bắt đầu giãy giụa.

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chẳng mấy chốc mà máy bay trực thăng đã hạ cánh, địa điểm hạ cánh không phải là bãi đáp phía sau núi đơn vị dự bị mà là bãi đáp do bệnh viện quân đội đặc biệt xây dựng lên.Đó là lối đi khẩn cấp, là lối đi chuyên biệt cho những binh lính bị thương vô cùng nghiêm trọng.Nhưng anh lại cứ công khai hạ cánh xuống đây như vậy.Hoắc Hoành đi từ trong buồng lái tới rồi lại bề ngang cô lên, đi thẳng xuống.“Tôi tự đi được.” Nhiếp Nhiên nằm trong lòng anh, cau mày nhắc nhở.Hoắc Hoành nhìn thẳng về phía trước, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng, “Đây là lần cuối cùng.” Thấy anh kiên trì như vậy, Nhiếp Nhiên không vùng vẫy nữa, tránh động đến vết thương.Bác sĩ ở bên ngoài nhìn thấy máy bay trực thăng quân dụng tưởng là ai bị thương nặng, lập tức võ trang đầy đủ mang cáng chạy tới.“Người bị thương thế nào rồi, trúng đạn hay là dao? Vết thương ở đâu?” “Trên vai, bị mảnh vụn mìn làm bị thương.” Hoắc Hoành nói nhưng ôm chặt cô không chịu buông tay, mấy bác sĩ và y tá kia còn tưởng là anh căng thẳng quá, vừa định tiến lên đón lấy người từ trong lòng anh thì lại bị anh tránh đi.“Sĩ quan huấn luyện, anh mau đặt người bị thương xuống đi, kéo dài thời gian sẽ chết người đấy!” Nói rồi định cướp người trong lòng Hoắc Hoành.Nhưng hôm nay Hoắc Hoành giống như bị điện, ôm chặt cô không chịu buông tay.Nhiếp Nhiên chỉ muốn để trán.Sớm biết xuống máy bay sẽ như vậy, có chết cô cũng không theo! Nhìn người hai bên giằng co không ngừng, Nhiếp Nhiên không tiện giả chết nữa, chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên cười nói: “Chuyện đó...vết thương của tôi đã phẫu thuật rồi, hôm nay là tới khám lại.” “Cái gì? Khám lại?” Bác sĩ dẫn đầu kinh ngạc trợn to hai mắt.“Đúng vậy, khám lại, xin lỗi.” Nhiếp Nhiên cười nói.Lúc này Hoắc Hoành cảm nhận được một trận gió lạnh thổi qua, sợ Nhiếp Nhiên sẽ bị cảm nên ôm chặt cô đi thẳng vào bệnh viện, để lại một đám nhân viên y tế ngơ ngác nhìn nhau.Xếp hàng lấy số, trừ lúc khám cần bác sĩ kiểm tra ra, những lúc khác Nhiếp Nhiên gần như đều bị Hoắc Hoành ôm trong lòng, không chạm tới mặt đất.Nhưng chính vì vậy nên cũng khiến những bệnh nhân và y tá kia vây xem, thậm chí lúc đi ngang qua phòng cấp cứu còn có bác sĩ cấp cứu hiểu lầm là đối tượng sắp chết.Hoắc Hoành thấy cô bạnh cổ tức giận thì khóe miệng lại khẽ cong lên.Sau khi lấy được thuốc và nghe bác sĩ dặn dò, hai người lại lên máy bay trực thăng lần nữa.Nhiếp Nhiên thấy anh không có ý để mình xuống thì bắt đầu giãy giụa.

Chương 764: Bị ôm trước mặt mọi người - Lừa gạt (5)