Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…
Chương 778: Bị đưa tới bệnh viện - Bị bắt nạt (4)
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến đêm, vì chuyện tự tiện rời khỏi doanh trại nên Lý Kiều bị cưỡng chế nhốt vào phòng tối nửa tháng, hơn nữa còn bị tước hết mọi vinh dự có được trong huấn luyện tân binh.Không chỉ như thế, sau khi rời khỏi phòng tối, cô còn phải chạy việt dã cực hạn 5km mỗi ngày, cho đến tận khi được đơn vị thông qua mới thôiSự trừng phạt nặng nề này không khỏi làm cho đám tân binh phải xôn xao.Tất cả mọi vinh dự, cái này cũng có nghĩa là sau khi gia nhập quân đội, Lý Kiêu sẽ rất khó có cơ hội được tiến vào các binh chủng vĩ đại hơn.Sự trừng phạt này quá nghiêm khắc, làm cho các tân binh vốn dĩ đang rất háo hức với việc gia nhập quân đội sợ tới mức phải khúm núm.Đương nhiên là trừ Nhiếp Nhiên ra,Từ sau tối hôm đó, suốt cả ngày hôm sau Hoắc Hoành không xuất hiện, có lẽ là bị chiếc áo sơ mi trắng lúc nửa đêm nửa hôm của cô cám dỗ tới mức không dám tiếp tục tới nữaVì thế, Nhiếp Nhiên được một ngày nhàn nhã nghỉ ngơi.Sáng sớm ngày hôm sau nữa, cô đang định bắt xe quay về, kết quả lại thấy Hoắc Hoành vốn đã biến mất một ngày lại xuất hiện trong tầm mắt“Đi thôi, tôi đưa cô về.” Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, Hoắc Hoành ngồi ở bên trong xe mỉm cười với côThật đúng là âm hồn không tán! Nhiếp Nhiên mắng thầm trong bụng một câu, cười miễn cưỡng, “Ồ, vậy cảm ơn ngài Hoắc nhé!” Sau khi lên xe, cô ngồi ở sát một bên, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời nào“Sao lại không nói gì?” Hoắc Hoành ngồi ở bên cạnh cười nhìn cô mấy lần.“Không có gì, tự nhiên cảm thấy làm phiền ngài Hoắc quá, không hay cho lắm.”Hoắc Hoành nghe cô nói vậy thì khẽ cười, nhưng Nhiếp Nhiên cứ có cảm giác trong nụ cười này có hương vị của sự tính kế, “Tôi cũng chỉ tiện đường đưa đón cô mấy lần thôi, nhưng từ ngày mai, tối nào cô cũng phải nấu cơm cho tôi, so ra, tôi lại càng cảm thấy ngại mới đúng.” Nhìn đi, cô biết ngay sẽ là như thế này mà!Khóe miệng cô co giật mấy cái, “Ngài Hoắc à, tay nghề của tôi thật sự rất tệ, anh có chắc là muốn tôi nấu cơm cho anh ăn không thế?”Trong đầu cô vẫn còn khắc sâu ký ức về bát cơm chan tương kia.Không ngờ, Hoắc Hoành lại bày ra vẻ mặt không sao cả, nói: “Không sao, tội bảo A Hổ tìm thêm hai đầu bếp làm trợ thủ cho cô là được.”Vậy còn cần cô tới làm gì chứ! Làm điều thừa à! Đối với chuyện này, Nhiếp Nhiên chỉ có thể cười gượng, “Ngài Hoắc không chế tối phiền là tốt rồi.” Hoắc Hoành ghé mắt nhìn cô, nở nụ cười ôn hòa, nói đầy hàm ý: “Yên tâm, tôi sẽ không chê cô đâu.” “...” Ra cửa lại quên không uống thuốc! Vài tiếng sau, rốt cuộc xe cũng quay trở lại thành phố ANhiếp Nhiên tỏ ý cô còn phải đi mua ít đồ dùng cá nhân, bảo A Hổ tùy tiện cho mình xuống ở một giao lộ nào đó, A Hổ nhìn Hoắc Hoành qua gương chiếu hậu, sau đó dừng xe trên một con phố đông đúc.“Ngài Hoắc, tạm biệt.” “Tạm biệt.” Sau khi Nhiếp Nhiên chắc chắn là xe của Hoắc Hoành đã biến mất ở trong dòng xe cộ, cô mới xoay người đi nhanh vào một cửa hàng bách hóaVào cuối tuần, cửa hàng bách hóa rất đông đúc, lỡ như Hoắc Hoành có cho người theo dõi thì ở nơi như thế này rất dễ để có nhanh chóng ẩn nấp, cũng dễ dàng cắt đuôi.Cô hòa mình vào dòng người, lượn lờ vào các quầy hàng mấy vòngKhi cô cảm thấy đã tới lúc liền tùy tiện chọn một bộ quần áo rồi tiến vào trong phòng phòng thay đồLúc đi ra, cô mặc một chiếc áo hoodie nam màu đen, trên đầu đội mũ lưỡi trai, dung mạo cũng hoàn toàn thay đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đen nhẻm lúc này lại trở nên tái nhợt không một tia máu, ngũ quan trông mạnh mẽ và nam tính hơn nhiều.Cô cố ý đè thấp vành mũ, sau đó nhanh chóng ra khỏi cửa.
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến đêm, vì chuyện tự tiện rời khỏi doanh trại nên Lý Kiều bị cưỡng chế nhốt vào phòng tối nửa tháng, hơn nữa còn bị tước hết mọi vinh dự có được trong huấn luyện tân binh.Không chỉ như thế, sau khi rời khỏi phòng tối, cô còn phải chạy việt dã cực hạn 5km mỗi ngày, cho đến tận khi được đơn vị thông qua mới thôiSự trừng phạt nặng nề này không khỏi làm cho đám tân binh phải xôn xao.Tất cả mọi vinh dự, cái này cũng có nghĩa là sau khi gia nhập quân đội, Lý Kiêu sẽ rất khó có cơ hội được tiến vào các binh chủng vĩ đại hơn.Sự trừng phạt này quá nghiêm khắc, làm cho các tân binh vốn dĩ đang rất háo hức với việc gia nhập quân đội sợ tới mức phải khúm núm.Đương nhiên là trừ Nhiếp Nhiên ra,Từ sau tối hôm đó, suốt cả ngày hôm sau Hoắc Hoành không xuất hiện, có lẽ là bị chiếc áo sơ mi trắng lúc nửa đêm nửa hôm của cô cám dỗ tới mức không dám tiếp tục tới nữaVì thế, Nhiếp Nhiên được một ngày nhàn nhã nghỉ ngơi.Sáng sớm ngày hôm sau nữa, cô đang định bắt xe quay về, kết quả lại thấy Hoắc Hoành vốn đã biến mất một ngày lại xuất hiện trong tầm mắt“Đi thôi, tôi đưa cô về.” Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, Hoắc Hoành ngồi ở bên trong xe mỉm cười với côThật đúng là âm hồn không tán! Nhiếp Nhiên mắng thầm trong bụng một câu, cười miễn cưỡng, “Ồ, vậy cảm ơn ngài Hoắc nhé!” Sau khi lên xe, cô ngồi ở sát một bên, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời nào“Sao lại không nói gì?” Hoắc Hoành ngồi ở bên cạnh cười nhìn cô mấy lần.“Không có gì, tự nhiên cảm thấy làm phiền ngài Hoắc quá, không hay cho lắm.”Hoắc Hoành nghe cô nói vậy thì khẽ cười, nhưng Nhiếp Nhiên cứ có cảm giác trong nụ cười này có hương vị của sự tính kế, “Tôi cũng chỉ tiện đường đưa đón cô mấy lần thôi, nhưng từ ngày mai, tối nào cô cũng phải nấu cơm cho tôi, so ra, tôi lại càng cảm thấy ngại mới đúng.” Nhìn đi, cô biết ngay sẽ là như thế này mà!Khóe miệng cô co giật mấy cái, “Ngài Hoắc à, tay nghề của tôi thật sự rất tệ, anh có chắc là muốn tôi nấu cơm cho anh ăn không thế?”Trong đầu cô vẫn còn khắc sâu ký ức về bát cơm chan tương kia.Không ngờ, Hoắc Hoành lại bày ra vẻ mặt không sao cả, nói: “Không sao, tội bảo A Hổ tìm thêm hai đầu bếp làm trợ thủ cho cô là được.”Vậy còn cần cô tới làm gì chứ! Làm điều thừa à! Đối với chuyện này, Nhiếp Nhiên chỉ có thể cười gượng, “Ngài Hoắc không chế tối phiền là tốt rồi.” Hoắc Hoành ghé mắt nhìn cô, nở nụ cười ôn hòa, nói đầy hàm ý: “Yên tâm, tôi sẽ không chê cô đâu.” “...” Ra cửa lại quên không uống thuốc! Vài tiếng sau, rốt cuộc xe cũng quay trở lại thành phố ANhiếp Nhiên tỏ ý cô còn phải đi mua ít đồ dùng cá nhân, bảo A Hổ tùy tiện cho mình xuống ở một giao lộ nào đó, A Hổ nhìn Hoắc Hoành qua gương chiếu hậu, sau đó dừng xe trên một con phố đông đúc.“Ngài Hoắc, tạm biệt.” “Tạm biệt.” Sau khi Nhiếp Nhiên chắc chắn là xe của Hoắc Hoành đã biến mất ở trong dòng xe cộ, cô mới xoay người đi nhanh vào một cửa hàng bách hóaVào cuối tuần, cửa hàng bách hóa rất đông đúc, lỡ như Hoắc Hoành có cho người theo dõi thì ở nơi như thế này rất dễ để có nhanh chóng ẩn nấp, cũng dễ dàng cắt đuôi.Cô hòa mình vào dòng người, lượn lờ vào các quầy hàng mấy vòngKhi cô cảm thấy đã tới lúc liền tùy tiện chọn một bộ quần áo rồi tiến vào trong phòng phòng thay đồLúc đi ra, cô mặc một chiếc áo hoodie nam màu đen, trên đầu đội mũ lưỡi trai, dung mạo cũng hoàn toàn thay đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đen nhẻm lúc này lại trở nên tái nhợt không một tia máu, ngũ quan trông mạnh mẽ và nam tính hơn nhiều.Cô cố ý đè thấp vành mũ, sau đó nhanh chóng ra khỏi cửa.
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến đêm, vì chuyện tự tiện rời khỏi doanh trại nên Lý Kiều bị cưỡng chế nhốt vào phòng tối nửa tháng, hơn nữa còn bị tước hết mọi vinh dự có được trong huấn luyện tân binh.Không chỉ như thế, sau khi rời khỏi phòng tối, cô còn phải chạy việt dã cực hạn 5km mỗi ngày, cho đến tận khi được đơn vị thông qua mới thôiSự trừng phạt nặng nề này không khỏi làm cho đám tân binh phải xôn xao.Tất cả mọi vinh dự, cái này cũng có nghĩa là sau khi gia nhập quân đội, Lý Kiêu sẽ rất khó có cơ hội được tiến vào các binh chủng vĩ đại hơn.Sự trừng phạt này quá nghiêm khắc, làm cho các tân binh vốn dĩ đang rất háo hức với việc gia nhập quân đội sợ tới mức phải khúm núm.Đương nhiên là trừ Nhiếp Nhiên ra,Từ sau tối hôm đó, suốt cả ngày hôm sau Hoắc Hoành không xuất hiện, có lẽ là bị chiếc áo sơ mi trắng lúc nửa đêm nửa hôm của cô cám dỗ tới mức không dám tiếp tục tới nữaVì thế, Nhiếp Nhiên được một ngày nhàn nhã nghỉ ngơi.Sáng sớm ngày hôm sau nữa, cô đang định bắt xe quay về, kết quả lại thấy Hoắc Hoành vốn đã biến mất một ngày lại xuất hiện trong tầm mắt“Đi thôi, tôi đưa cô về.” Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, Hoắc Hoành ngồi ở bên trong xe mỉm cười với côThật đúng là âm hồn không tán! Nhiếp Nhiên mắng thầm trong bụng một câu, cười miễn cưỡng, “Ồ, vậy cảm ơn ngài Hoắc nhé!” Sau khi lên xe, cô ngồi ở sát một bên, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời nào“Sao lại không nói gì?” Hoắc Hoành ngồi ở bên cạnh cười nhìn cô mấy lần.“Không có gì, tự nhiên cảm thấy làm phiền ngài Hoắc quá, không hay cho lắm.”Hoắc Hoành nghe cô nói vậy thì khẽ cười, nhưng Nhiếp Nhiên cứ có cảm giác trong nụ cười này có hương vị của sự tính kế, “Tôi cũng chỉ tiện đường đưa đón cô mấy lần thôi, nhưng từ ngày mai, tối nào cô cũng phải nấu cơm cho tôi, so ra, tôi lại càng cảm thấy ngại mới đúng.” Nhìn đi, cô biết ngay sẽ là như thế này mà!Khóe miệng cô co giật mấy cái, “Ngài Hoắc à, tay nghề của tôi thật sự rất tệ, anh có chắc là muốn tôi nấu cơm cho anh ăn không thế?”Trong đầu cô vẫn còn khắc sâu ký ức về bát cơm chan tương kia.Không ngờ, Hoắc Hoành lại bày ra vẻ mặt không sao cả, nói: “Không sao, tội bảo A Hổ tìm thêm hai đầu bếp làm trợ thủ cho cô là được.”Vậy còn cần cô tới làm gì chứ! Làm điều thừa à! Đối với chuyện này, Nhiếp Nhiên chỉ có thể cười gượng, “Ngài Hoắc không chế tối phiền là tốt rồi.” Hoắc Hoành ghé mắt nhìn cô, nở nụ cười ôn hòa, nói đầy hàm ý: “Yên tâm, tôi sẽ không chê cô đâu.” “...” Ra cửa lại quên không uống thuốc! Vài tiếng sau, rốt cuộc xe cũng quay trở lại thành phố ANhiếp Nhiên tỏ ý cô còn phải đi mua ít đồ dùng cá nhân, bảo A Hổ tùy tiện cho mình xuống ở một giao lộ nào đó, A Hổ nhìn Hoắc Hoành qua gương chiếu hậu, sau đó dừng xe trên một con phố đông đúc.“Ngài Hoắc, tạm biệt.” “Tạm biệt.” Sau khi Nhiếp Nhiên chắc chắn là xe của Hoắc Hoành đã biến mất ở trong dòng xe cộ, cô mới xoay người đi nhanh vào một cửa hàng bách hóaVào cuối tuần, cửa hàng bách hóa rất đông đúc, lỡ như Hoắc Hoành có cho người theo dõi thì ở nơi như thế này rất dễ để có nhanh chóng ẩn nấp, cũng dễ dàng cắt đuôi.Cô hòa mình vào dòng người, lượn lờ vào các quầy hàng mấy vòngKhi cô cảm thấy đã tới lúc liền tùy tiện chọn một bộ quần áo rồi tiến vào trong phòng phòng thay đồLúc đi ra, cô mặc một chiếc áo hoodie nam màu đen, trên đầu đội mũ lưỡi trai, dung mạo cũng hoàn toàn thay đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đen nhẻm lúc này lại trở nên tái nhợt không một tia máu, ngũ quan trông mạnh mẽ và nam tính hơn nhiều.Cô cố ý đè thấp vành mũ, sau đó nhanh chóng ra khỏi cửa.