Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…
Chương 793: Trở mặt, hủy giao dịch - Chạy trốn (4)
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… Hoắc Hoành thản nhiên nói: “Thất bại trong làm ăn là chuyện thường thôi mà.”3“Bình thường ư? Ha ha, tôi nghe người khác nói lần này cậu rời khỏi công ty khá lâu,2 đám lão già trong công ty đã sớm có ý kiến rồi, không phải cậu còn dựa vào lần làm 7ăn này để trở mình hay sao?” Lưu Huy cười lạnh, trong ánh mắt mang theo vẻ giễu cợt.3“Tôi còn nghe nói lão già nhà cậu đưa đứa con nuôi kia trở về.Lần 2này cậu còn không biểu hiện cho tốt đi?” Lưu Huy nhếch miệng cười, vì chạm đến vết thương ở đầu vai nên lập tức nhe răng trợn mắt.Nhiếp Nhiên nghe xong hơi sửng sốt...Cái gì? Con nuôi ư? Hoắc Khải Lãng nhân lúc Hoắc Hoành không ở đây đã đưa con nuôi về là có ý gì? Vất vả lắm Hoắc Hoành mới giải quyết xong Hoắc Mân, sao giờ lại xuất hiện thêm một đứa con nuôi nữa chứ? Vậy thì phải nằm vùng đến năm tháng nào mới xong đây? “Cảm ơn Lưu lão đại nhắc nhở, nhưng cho dù tôi muốn biểu hiện thì cũng không nhất định cứ phải chọn anh.” Hoắc Hoành cũng giơ súng lên: “Anh dám động vào người của tôi thì có khác nào đánh lên mặt tôi chứ? Vụ làm ăn này có bỏ cũng chẳng sao cả.” Lưu Huy thấy Hoắc Hoành nói trở mặt là trở mặt thì sáng lập tức chuyển về phía anh, trong giọng nói tràn ngập vẻ không tin nổi: “Hoắc Hoành, cậu điên rồi đấy à? Vì một con đàn bà mà cậu muốn hủy vụ làm ăn này sao?” Đây có đúng là Hoắc Hoành vốn không gần gũi phụ nữ không thể: Hoắc Hoành bình thản, lạnh nhạt đáp: “Là anh hủy vụ làm ăn này, không phải tôi.” Lưu Huy lắc đầu, hắn chỉ vào thuộc hạ sau lưng Hoắc Hoành, nói với vẻ không tin: “Cậu không biết bắn súng, cũng chỉ có một người bên cạnh, còn tôi có hai người!” Lúc này, Nhiếp Nhiên ngồi bên kia luôn im lặng lại lên nhắc nhở: “Chẳng phải còn tôi đây sao?” “Mày có súng không mà dám nói leo vào đây hả?” Nhiếp Nhiên rút con dao ăn trong ống tay áo ra, mỉm cười nói: “Tôi không có súng, nhưng tôi có dao mà.” “Con dao cùn ấy của mày thì làm ăn được quái gì?” “Thật không?” Nhiếp Nhiên vừa dứt lời liền phóng con dao trong tay đi với một lực rất mạnh, con dao găm thẳng vào cửa.Lưu Huy nhìn con dao cắm trên cửa thì choáng váng.Hoắc Hoành cũng bị chấn động theo, không ngờ cô gái nhỏ này còn có chiều ấy, sao anh lại không biết nhỉ?
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… Hoắc Hoành thản nhiên nói: “Thất bại trong làm ăn là chuyện thường thôi mà.”3“Bình thường ư? Ha ha, tôi nghe người khác nói lần này cậu rời khỏi công ty khá lâu,2 đám lão già trong công ty đã sớm có ý kiến rồi, không phải cậu còn dựa vào lần làm 7ăn này để trở mình hay sao?” Lưu Huy cười lạnh, trong ánh mắt mang theo vẻ giễu cợt.3“Tôi còn nghe nói lão già nhà cậu đưa đứa con nuôi kia trở về.Lần 2này cậu còn không biểu hiện cho tốt đi?” Lưu Huy nhếch miệng cười, vì chạm đến vết thương ở đầu vai nên lập tức nhe răng trợn mắt.Nhiếp Nhiên nghe xong hơi sửng sốt...Cái gì? Con nuôi ư? Hoắc Khải Lãng nhân lúc Hoắc Hoành không ở đây đã đưa con nuôi về là có ý gì? Vất vả lắm Hoắc Hoành mới giải quyết xong Hoắc Mân, sao giờ lại xuất hiện thêm một đứa con nuôi nữa chứ? Vậy thì phải nằm vùng đến năm tháng nào mới xong đây? “Cảm ơn Lưu lão đại nhắc nhở, nhưng cho dù tôi muốn biểu hiện thì cũng không nhất định cứ phải chọn anh.” Hoắc Hoành cũng giơ súng lên: “Anh dám động vào người của tôi thì có khác nào đánh lên mặt tôi chứ? Vụ làm ăn này có bỏ cũng chẳng sao cả.” Lưu Huy thấy Hoắc Hoành nói trở mặt là trở mặt thì sáng lập tức chuyển về phía anh, trong giọng nói tràn ngập vẻ không tin nổi: “Hoắc Hoành, cậu điên rồi đấy à? Vì một con đàn bà mà cậu muốn hủy vụ làm ăn này sao?” Đây có đúng là Hoắc Hoành vốn không gần gũi phụ nữ không thể: Hoắc Hoành bình thản, lạnh nhạt đáp: “Là anh hủy vụ làm ăn này, không phải tôi.” Lưu Huy lắc đầu, hắn chỉ vào thuộc hạ sau lưng Hoắc Hoành, nói với vẻ không tin: “Cậu không biết bắn súng, cũng chỉ có một người bên cạnh, còn tôi có hai người!” Lúc này, Nhiếp Nhiên ngồi bên kia luôn im lặng lại lên nhắc nhở: “Chẳng phải còn tôi đây sao?” “Mày có súng không mà dám nói leo vào đây hả?” Nhiếp Nhiên rút con dao ăn trong ống tay áo ra, mỉm cười nói: “Tôi không có súng, nhưng tôi có dao mà.” “Con dao cùn ấy của mày thì làm ăn được quái gì?” “Thật không?” Nhiếp Nhiên vừa dứt lời liền phóng con dao trong tay đi với một lực rất mạnh, con dao găm thẳng vào cửa.Lưu Huy nhìn con dao cắm trên cửa thì choáng váng.Hoắc Hoành cũng bị chấn động theo, không ngờ cô gái nhỏ này còn có chiều ấy, sao anh lại không biết nhỉ?
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… Hoắc Hoành thản nhiên nói: “Thất bại trong làm ăn là chuyện thường thôi mà.”3“Bình thường ư? Ha ha, tôi nghe người khác nói lần này cậu rời khỏi công ty khá lâu,2 đám lão già trong công ty đã sớm có ý kiến rồi, không phải cậu còn dựa vào lần làm 7ăn này để trở mình hay sao?” Lưu Huy cười lạnh, trong ánh mắt mang theo vẻ giễu cợt.3“Tôi còn nghe nói lão già nhà cậu đưa đứa con nuôi kia trở về.Lần 2này cậu còn không biểu hiện cho tốt đi?” Lưu Huy nhếch miệng cười, vì chạm đến vết thương ở đầu vai nên lập tức nhe răng trợn mắt.Nhiếp Nhiên nghe xong hơi sửng sốt...Cái gì? Con nuôi ư? Hoắc Khải Lãng nhân lúc Hoắc Hoành không ở đây đã đưa con nuôi về là có ý gì? Vất vả lắm Hoắc Hoành mới giải quyết xong Hoắc Mân, sao giờ lại xuất hiện thêm một đứa con nuôi nữa chứ? Vậy thì phải nằm vùng đến năm tháng nào mới xong đây? “Cảm ơn Lưu lão đại nhắc nhở, nhưng cho dù tôi muốn biểu hiện thì cũng không nhất định cứ phải chọn anh.” Hoắc Hoành cũng giơ súng lên: “Anh dám động vào người của tôi thì có khác nào đánh lên mặt tôi chứ? Vụ làm ăn này có bỏ cũng chẳng sao cả.” Lưu Huy thấy Hoắc Hoành nói trở mặt là trở mặt thì sáng lập tức chuyển về phía anh, trong giọng nói tràn ngập vẻ không tin nổi: “Hoắc Hoành, cậu điên rồi đấy à? Vì một con đàn bà mà cậu muốn hủy vụ làm ăn này sao?” Đây có đúng là Hoắc Hoành vốn không gần gũi phụ nữ không thể: Hoắc Hoành bình thản, lạnh nhạt đáp: “Là anh hủy vụ làm ăn này, không phải tôi.” Lưu Huy lắc đầu, hắn chỉ vào thuộc hạ sau lưng Hoắc Hoành, nói với vẻ không tin: “Cậu không biết bắn súng, cũng chỉ có một người bên cạnh, còn tôi có hai người!” Lúc này, Nhiếp Nhiên ngồi bên kia luôn im lặng lại lên nhắc nhở: “Chẳng phải còn tôi đây sao?” “Mày có súng không mà dám nói leo vào đây hả?” Nhiếp Nhiên rút con dao ăn trong ống tay áo ra, mỉm cười nói: “Tôi không có súng, nhưng tôi có dao mà.” “Con dao cùn ấy của mày thì làm ăn được quái gì?” “Thật không?” Nhiếp Nhiên vừa dứt lời liền phóng con dao trong tay đi với một lực rất mạnh, con dao găm thẳng vào cửa.Lưu Huy nhìn con dao cắm trên cửa thì choáng váng.Hoắc Hoành cũng bị chấn động theo, không ngờ cô gái nhỏ này còn có chiều ấy, sao anh lại không biết nhỉ?