Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…
Chương 842: Chương 842CÔ KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI DỄ BẮT NẠT (1)
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… Thấy Nhiếp Nhiên vô tội bị mắng, tối hôm đó sau khi kết thúc huấn luyện, đám người Dương Thụ lớp 2 cắm chốt ở phòng ăn đợi Nhiếp Nhiên tới lấy cơm từ sớm, nhưng đợi mãi không thấy Nhiếp Nhiên xuất hiện, bọn họ đành ảo não đi về.“Mọi người nói xem, có phải cô ấy tức giận rồi không? Cho nên ngay cả cơm tối cũng không ăn?” Nam binh Ngô Sướng bên cạnh Dương Thụ nói.Dương Thụ cốc đầu anh ta, “Nói linh tinh cái gì thế? Nhiếp Nhiên không phải người hẹp hòi như vậy.”Lưu Hồng Văn ở bên cạnh trêu ghẹo: “Cậu có vẻ rất hiểu cô ấy nhỉ?”Đám nam binh bên cạnh lập tức cười lớn.“Nói cái gì thế hả!” Dương Thụ phiền não cũng cốc cho anh ta một cái.Đám người đang trên đường từ phòng ăn về, lúc đi ngang qua sân huấn luyện, không biết là nam binh nào tinh mắt lại nhìn thấy Nhiếp Nhiên trong cảnh chiều hôm sắp bị bóng tối bao phủ.“Người ngồi ở trên xà đôi có phải là Nhiếp Nhiên không?” Anh ta vừa nói thế, tất cả mọi người đều lập tức dừng bước.Chạng vạng tối, gió xuân se lạnh thổi nhẹ qua, một cô gái ngồi trên xà đôi, dưới màn đêm chỉ nhìn thấy đường nét màu đen, tóc ngắn gọn gàng nhẹ bay.Giây phút đó đó, Dương Thụ nhìn đến ngây người.Không phải anh ta chưa gặp con gái, trước kia lúc ở đội tân binh cũng từng nói chuyện với những nữ binh khác, nhưng bọn họ không bằng Nhiếp Nhiên. Cảm giác đó không nói ra được, giống như nhìn thấy cô cười thì cái gì cũng đáng giá.“Nhiếp Nhiên!” Ngô Sướng ở sau lưng gân cổ gọi với vào trong sân huấn luyện.Nhiếp Nhiên đang nghĩ cách lấy được sự tín nhiệm của Nhiếp Thành Thắng nghe thấy thế, quay đầu lại nhìn về phía bọn họ.“Nhìn đi, tôi nói là Nhiếp Nhiên mà!” Ngô Sướng ở bên cạnh dùng khuỷu tay chọc Dương Thụ, nói như tranh công.Dương Thụ hoàn hồn lại, đi qua đó.“Tôi xin lỗi, tại tôi liên lụy đến cô.” Anh ta nghiêm túc cúi đầu xin lỗi.Nhiếp Nhiên ngẩn ra, sau đó cười, “Tôi không bị xử phạt, xin lỗi tôi cái gì, nhưng hình như mọi người bị sĩ quan huấn luyện Lâm phạt chạy năm vòng đúng không?”Dương Thụ kinh ngạc ngẩng đầu lên, hỏi: “Cô không giận à?”Bạn đang �“Tại sao tôi phải giận?”Dương Thụ thấy cô cúi đầu mỉm cười với mình, ánh chiều hôm chiếu vào trong mắt cô lấp lánh như sao, khóe miệng anh ta cong lên cười ngây ngốc, lẩm bẩm, “Tôi chưa từng thấy nữ binh nào tốt tính như cô.”Đám bạn lớp 2 ở bên ngoài sân huấn luyện thấy bầu không khí giữa bọn họ rất tốt thì cũng đi tới, đúng lúc nghe thấy đối thoại của bọn họ.Ngô Sướng tranh nói trước: “Đúng vậy, lần trước chúng tôi huấn luyện cùng nữ binh quân khu 3, những cô gái kia rất oai hùng mạnh mẽ, nhưng không có dáng vẻ con gái. Không giống cô, lợi hại hơn người khu 3 mà tính khí còn tốt hơn bọn họ.”Nhiếp Nhiên cười nói: “Tôi chỉ là một lính cần vụ, không bằng mọi người, đâu có tư cách hung dữ.”Lưu Hồng Văn lập tức phản bác: “Ai nói thế, cô là người của đội dự bị, điều này đã mạnh hơn chúng tôi rồi!”“Cái gì mà đội dự bị mạnh hơn chứ, mấy ngày trước các cậu không nghe Nhiếp Nhiên nói sao, người làm lính đều giống nhau!” Dương Thụ lập tức vỗ lên đầu anh ta.Ngô Sướng co lại sau lưng Lưu Hồng Văn nói: “Sao có thể giống nhau? Tôi nghe nói đội dự bị toàn là mũi nhọn trong mũi nhọn, huấn luyện cũng không giống chúng ta.”
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… Thấy Nhiếp Nhiên vô tội bị mắng, tối hôm đó sau khi kết thúc huấn luyện, đám người Dương Thụ lớp 2 cắm chốt ở phòng ăn đợi Nhiếp Nhiên tới lấy cơm từ sớm, nhưng đợi mãi không thấy Nhiếp Nhiên xuất hiện, bọn họ đành ảo não đi về.“Mọi người nói xem, có phải cô ấy tức giận rồi không? Cho nên ngay cả cơm tối cũng không ăn?” Nam binh Ngô Sướng bên cạnh Dương Thụ nói.Dương Thụ cốc đầu anh ta, “Nói linh tinh cái gì thế? Nhiếp Nhiên không phải người hẹp hòi như vậy.”Lưu Hồng Văn ở bên cạnh trêu ghẹo: “Cậu có vẻ rất hiểu cô ấy nhỉ?”Đám nam binh bên cạnh lập tức cười lớn.“Nói cái gì thế hả!” Dương Thụ phiền não cũng cốc cho anh ta một cái.Đám người đang trên đường từ phòng ăn về, lúc đi ngang qua sân huấn luyện, không biết là nam binh nào tinh mắt lại nhìn thấy Nhiếp Nhiên trong cảnh chiều hôm sắp bị bóng tối bao phủ.“Người ngồi ở trên xà đôi có phải là Nhiếp Nhiên không?” Anh ta vừa nói thế, tất cả mọi người đều lập tức dừng bước.Chạng vạng tối, gió xuân se lạnh thổi nhẹ qua, một cô gái ngồi trên xà đôi, dưới màn đêm chỉ nhìn thấy đường nét màu đen, tóc ngắn gọn gàng nhẹ bay.Giây phút đó đó, Dương Thụ nhìn đến ngây người.Không phải anh ta chưa gặp con gái, trước kia lúc ở đội tân binh cũng từng nói chuyện với những nữ binh khác, nhưng bọn họ không bằng Nhiếp Nhiên. Cảm giác đó không nói ra được, giống như nhìn thấy cô cười thì cái gì cũng đáng giá.“Nhiếp Nhiên!” Ngô Sướng ở sau lưng gân cổ gọi với vào trong sân huấn luyện.Nhiếp Nhiên đang nghĩ cách lấy được sự tín nhiệm của Nhiếp Thành Thắng nghe thấy thế, quay đầu lại nhìn về phía bọn họ.“Nhìn đi, tôi nói là Nhiếp Nhiên mà!” Ngô Sướng ở bên cạnh dùng khuỷu tay chọc Dương Thụ, nói như tranh công.Dương Thụ hoàn hồn lại, đi qua đó.“Tôi xin lỗi, tại tôi liên lụy đến cô.” Anh ta nghiêm túc cúi đầu xin lỗi.Nhiếp Nhiên ngẩn ra, sau đó cười, “Tôi không bị xử phạt, xin lỗi tôi cái gì, nhưng hình như mọi người bị sĩ quan huấn luyện Lâm phạt chạy năm vòng đúng không?”Dương Thụ kinh ngạc ngẩng đầu lên, hỏi: “Cô không giận à?”Bạn đang �“Tại sao tôi phải giận?”Dương Thụ thấy cô cúi đầu mỉm cười với mình, ánh chiều hôm chiếu vào trong mắt cô lấp lánh như sao, khóe miệng anh ta cong lên cười ngây ngốc, lẩm bẩm, “Tôi chưa từng thấy nữ binh nào tốt tính như cô.”Đám bạn lớp 2 ở bên ngoài sân huấn luyện thấy bầu không khí giữa bọn họ rất tốt thì cũng đi tới, đúng lúc nghe thấy đối thoại của bọn họ.Ngô Sướng tranh nói trước: “Đúng vậy, lần trước chúng tôi huấn luyện cùng nữ binh quân khu 3, những cô gái kia rất oai hùng mạnh mẽ, nhưng không có dáng vẻ con gái. Không giống cô, lợi hại hơn người khu 3 mà tính khí còn tốt hơn bọn họ.”Nhiếp Nhiên cười nói: “Tôi chỉ là một lính cần vụ, không bằng mọi người, đâu có tư cách hung dữ.”Lưu Hồng Văn lập tức phản bác: “Ai nói thế, cô là người của đội dự bị, điều này đã mạnh hơn chúng tôi rồi!”“Cái gì mà đội dự bị mạnh hơn chứ, mấy ngày trước các cậu không nghe Nhiếp Nhiên nói sao, người làm lính đều giống nhau!” Dương Thụ lập tức vỗ lên đầu anh ta.Ngô Sướng co lại sau lưng Lưu Hồng Văn nói: “Sao có thể giống nhau? Tôi nghe nói đội dự bị toàn là mũi nhọn trong mũi nhọn, huấn luyện cũng không giống chúng ta.”
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… Thấy Nhiếp Nhiên vô tội bị mắng, tối hôm đó sau khi kết thúc huấn luyện, đám người Dương Thụ lớp 2 cắm chốt ở phòng ăn đợi Nhiếp Nhiên tới lấy cơm từ sớm, nhưng đợi mãi không thấy Nhiếp Nhiên xuất hiện, bọn họ đành ảo não đi về.“Mọi người nói xem, có phải cô ấy tức giận rồi không? Cho nên ngay cả cơm tối cũng không ăn?” Nam binh Ngô Sướng bên cạnh Dương Thụ nói.Dương Thụ cốc đầu anh ta, “Nói linh tinh cái gì thế? Nhiếp Nhiên không phải người hẹp hòi như vậy.”Lưu Hồng Văn ở bên cạnh trêu ghẹo: “Cậu có vẻ rất hiểu cô ấy nhỉ?”Đám nam binh bên cạnh lập tức cười lớn.“Nói cái gì thế hả!” Dương Thụ phiền não cũng cốc cho anh ta một cái.Đám người đang trên đường từ phòng ăn về, lúc đi ngang qua sân huấn luyện, không biết là nam binh nào tinh mắt lại nhìn thấy Nhiếp Nhiên trong cảnh chiều hôm sắp bị bóng tối bao phủ.“Người ngồi ở trên xà đôi có phải là Nhiếp Nhiên không?” Anh ta vừa nói thế, tất cả mọi người đều lập tức dừng bước.Chạng vạng tối, gió xuân se lạnh thổi nhẹ qua, một cô gái ngồi trên xà đôi, dưới màn đêm chỉ nhìn thấy đường nét màu đen, tóc ngắn gọn gàng nhẹ bay.Giây phút đó đó, Dương Thụ nhìn đến ngây người.Không phải anh ta chưa gặp con gái, trước kia lúc ở đội tân binh cũng từng nói chuyện với những nữ binh khác, nhưng bọn họ không bằng Nhiếp Nhiên. Cảm giác đó không nói ra được, giống như nhìn thấy cô cười thì cái gì cũng đáng giá.“Nhiếp Nhiên!” Ngô Sướng ở sau lưng gân cổ gọi với vào trong sân huấn luyện.Nhiếp Nhiên đang nghĩ cách lấy được sự tín nhiệm của Nhiếp Thành Thắng nghe thấy thế, quay đầu lại nhìn về phía bọn họ.“Nhìn đi, tôi nói là Nhiếp Nhiên mà!” Ngô Sướng ở bên cạnh dùng khuỷu tay chọc Dương Thụ, nói như tranh công.Dương Thụ hoàn hồn lại, đi qua đó.“Tôi xin lỗi, tại tôi liên lụy đến cô.” Anh ta nghiêm túc cúi đầu xin lỗi.Nhiếp Nhiên ngẩn ra, sau đó cười, “Tôi không bị xử phạt, xin lỗi tôi cái gì, nhưng hình như mọi người bị sĩ quan huấn luyện Lâm phạt chạy năm vòng đúng không?”Dương Thụ kinh ngạc ngẩng đầu lên, hỏi: “Cô không giận à?”Bạn đang �“Tại sao tôi phải giận?”Dương Thụ thấy cô cúi đầu mỉm cười với mình, ánh chiều hôm chiếu vào trong mắt cô lấp lánh như sao, khóe miệng anh ta cong lên cười ngây ngốc, lẩm bẩm, “Tôi chưa từng thấy nữ binh nào tốt tính như cô.”Đám bạn lớp 2 ở bên ngoài sân huấn luyện thấy bầu không khí giữa bọn họ rất tốt thì cũng đi tới, đúng lúc nghe thấy đối thoại của bọn họ.Ngô Sướng tranh nói trước: “Đúng vậy, lần trước chúng tôi huấn luyện cùng nữ binh quân khu 3, những cô gái kia rất oai hùng mạnh mẽ, nhưng không có dáng vẻ con gái. Không giống cô, lợi hại hơn người khu 3 mà tính khí còn tốt hơn bọn họ.”Nhiếp Nhiên cười nói: “Tôi chỉ là một lính cần vụ, không bằng mọi người, đâu có tư cách hung dữ.”Lưu Hồng Văn lập tức phản bác: “Ai nói thế, cô là người của đội dự bị, điều này đã mạnh hơn chúng tôi rồi!”“Cái gì mà đội dự bị mạnh hơn chứ, mấy ngày trước các cậu không nghe Nhiếp Nhiên nói sao, người làm lính đều giống nhau!” Dương Thụ lập tức vỗ lên đầu anh ta.Ngô Sướng co lại sau lưng Lưu Hồng Văn nói: “Sao có thể giống nhau? Tôi nghe nói đội dự bị toàn là mũi nhọn trong mũi nhọn, huấn luyện cũng không giống chúng ta.”