Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…
Chương 926
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… Nhiếp Nhiên nghe thấy hai chữ “đỉnh núi” thì dừng bước lại một chút, khẽ cau mày.Đỉnh núi?Trong đầu cô nhanh chóng lóe lên một suy nghĩ.Không, chắc sẽ không đâu!Chỗ đó rõ ràng là dùng để diễn tập, không thể nào!Nhiếp Nhiên cảm thấy nhất định là mình nghĩ nhiều quá rồi, khẽ lắc đầu đang muốn bước ra ngoài. Kha Lỗ đã giãy ra khỏi Lâm Hoài, chạy đến trước mặt Nhiếp Nhiên, chặn ở cổng dây kẽm gai của sân huấn luyện.“Tôi cầu xin cô! Tôi cầu xin cô, tôi xin lỗi cô được không? Tôi cầu xin cô, tôi cầu xin cô!”Thấy Kha Lỗ khẩn thiết như vậy, Nhiếp Nhiên chỉ có thể nói: “Sĩ quan huấn luyện Lâm nói đang cứu viện rồi, anh còn cầu tôi làm gì? Tôi có lợi hại thế nào cũng không phải là thần, xin lỗi.”Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài.Dưới tình thế cấp bách, Kha Lỗ lại muốn quỳ xuống, chỉ có điều lần này bị Lâm Hoài nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, nghiêm túc khuyên: “Anh yên tâm, người của đơn vị chúng tôi nhất định sẽ cứu mọi người an toàn ra ngoài! Kế hoạch lần này chúng tôi làm rất cẩn thận, cũng tính cả biến đổi của sương mù và hướng gió trong núi, sẽ không có bất cứ vấn đề gì đâu.”Nhiếp Nhiên nghe được mấy chữ then chốt, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.Cô ngẩn người ra.Đỉnh núi, sương mù, hướng gió... mấy chữ này nối tiếp nhau trong đầu cô.Một chuyện khiến cô vừa mới cảm thấy không thể nào, hình như bây giờ biến thành sự thật rồi.Có vẻ Lâm Hoài đã nói ý tưởng của mình với Nhiếp Thành Thắng, sau đó vận dụng vào lần tác chiến này.Không, không đúng!Trên tờ bản đồ đó rõ ràng là diễn tập!Chẳng lẽ là Nhiếp Thành Thắng đề phòng bị lộ nên làm phòng bị à?Đó không phải là dùng cho hai bên Xanh - Đỏ diễn tập, mà là… dùng cho lần tác chiến này!
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… Nhiếp Nhiên nghe thấy hai chữ “đỉnh núi” thì dừng bước lại một chút, khẽ cau mày.Đỉnh núi?Trong đầu cô nhanh chóng lóe lên một suy nghĩ.Không, chắc sẽ không đâu!Chỗ đó rõ ràng là dùng để diễn tập, không thể nào!Nhiếp Nhiên cảm thấy nhất định là mình nghĩ nhiều quá rồi, khẽ lắc đầu đang muốn bước ra ngoài. Kha Lỗ đã giãy ra khỏi Lâm Hoài, chạy đến trước mặt Nhiếp Nhiên, chặn ở cổng dây kẽm gai của sân huấn luyện.“Tôi cầu xin cô! Tôi cầu xin cô, tôi xin lỗi cô được không? Tôi cầu xin cô, tôi cầu xin cô!”Thấy Kha Lỗ khẩn thiết như vậy, Nhiếp Nhiên chỉ có thể nói: “Sĩ quan huấn luyện Lâm nói đang cứu viện rồi, anh còn cầu tôi làm gì? Tôi có lợi hại thế nào cũng không phải là thần, xin lỗi.”Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài.Dưới tình thế cấp bách, Kha Lỗ lại muốn quỳ xuống, chỉ có điều lần này bị Lâm Hoài nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, nghiêm túc khuyên: “Anh yên tâm, người của đơn vị chúng tôi nhất định sẽ cứu mọi người an toàn ra ngoài! Kế hoạch lần này chúng tôi làm rất cẩn thận, cũng tính cả biến đổi của sương mù và hướng gió trong núi, sẽ không có bất cứ vấn đề gì đâu.”Nhiếp Nhiên nghe được mấy chữ then chốt, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.Cô ngẩn người ra.Đỉnh núi, sương mù, hướng gió... mấy chữ này nối tiếp nhau trong đầu cô.Một chuyện khiến cô vừa mới cảm thấy không thể nào, hình như bây giờ biến thành sự thật rồi.Có vẻ Lâm Hoài đã nói ý tưởng của mình với Nhiếp Thành Thắng, sau đó vận dụng vào lần tác chiến này.Không, không đúng!Trên tờ bản đồ đó rõ ràng là diễn tập!Chẳng lẽ là Nhiếp Thành Thắng đề phòng bị lộ nên làm phòng bị à?Đó không phải là dùng cho hai bên Xanh - Đỏ diễn tập, mà là… dùng cho lần tác chiến này!
Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… Nhiếp Nhiên nghe thấy hai chữ “đỉnh núi” thì dừng bước lại một chút, khẽ cau mày.Đỉnh núi?Trong đầu cô nhanh chóng lóe lên một suy nghĩ.Không, chắc sẽ không đâu!Chỗ đó rõ ràng là dùng để diễn tập, không thể nào!Nhiếp Nhiên cảm thấy nhất định là mình nghĩ nhiều quá rồi, khẽ lắc đầu đang muốn bước ra ngoài. Kha Lỗ đã giãy ra khỏi Lâm Hoài, chạy đến trước mặt Nhiếp Nhiên, chặn ở cổng dây kẽm gai của sân huấn luyện.“Tôi cầu xin cô! Tôi cầu xin cô, tôi xin lỗi cô được không? Tôi cầu xin cô, tôi cầu xin cô!”Thấy Kha Lỗ khẩn thiết như vậy, Nhiếp Nhiên chỉ có thể nói: “Sĩ quan huấn luyện Lâm nói đang cứu viện rồi, anh còn cầu tôi làm gì? Tôi có lợi hại thế nào cũng không phải là thần, xin lỗi.”Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài.Dưới tình thế cấp bách, Kha Lỗ lại muốn quỳ xuống, chỉ có điều lần này bị Lâm Hoài nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, nghiêm túc khuyên: “Anh yên tâm, người của đơn vị chúng tôi nhất định sẽ cứu mọi người an toàn ra ngoài! Kế hoạch lần này chúng tôi làm rất cẩn thận, cũng tính cả biến đổi của sương mù và hướng gió trong núi, sẽ không có bất cứ vấn đề gì đâu.”Nhiếp Nhiên nghe được mấy chữ then chốt, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.Cô ngẩn người ra.Đỉnh núi, sương mù, hướng gió... mấy chữ này nối tiếp nhau trong đầu cô.Một chuyện khiến cô vừa mới cảm thấy không thể nào, hình như bây giờ biến thành sự thật rồi.Có vẻ Lâm Hoài đã nói ý tưởng của mình với Nhiếp Thành Thắng, sau đó vận dụng vào lần tác chiến này.Không, không đúng!Trên tờ bản đồ đó rõ ràng là diễn tập!Chẳng lẽ là Nhiếp Thành Thắng đề phòng bị lộ nên làm phòng bị à?Đó không phải là dùng cho hai bên Xanh - Đỏ diễn tập, mà là… dùng cho lần tác chiến này!